Vệ Lăng cũng nhìn ra Tần Thanh Man cố ý trêu chọc mình, dứt khoát lên tiếng: "Vợ à, em muốn anh giúp em đánh người à?" Lúc hắn hỏi vấn đề này đặc biệt nghiêm túc, dường như chỉ cần Tần Thanh Man nói đồng ý, hắn sẽ lập tức đứng dậy đi đánh người đó.
Tần Thanh Man nhìn thấy Vệ Lăng như vậy, cũng không dám nói trêu chọc nữa.
Vệ Lăng bình thường nghiêm túc đứng đắn, còn rất giữ lễ phép, người như vậy rất coi trọng lời hứa, cô thực sự lo lắng nếu mình trả lời đúng, thì Vệ Lăng sẽ không màng đến thân phận quân nhân mà làm trái kỷ luật.
"Vợ à, vậy em muốn anh làm gì bây giờ?"
Vệ Lăng ôm eo Tần Thanh Man ấn xuống, ra vẻ gợi ý.
Mặt Tần Thanh Man lập tức đỏ bừng.
Lúc trước cô nhiệt tình chỉ là nhất thời, bây giờ nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Vệ Lăng, cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
Tần Thanh Man cúi đầu hôn lên miệng Vệ Lăng, nói ra lời thật lòng: “A Lăng, em không muốn anh vì em mà đánh người.” Quân nhân vô cớ đánh người bất cứ dù là điểm nào cũng là vi phạm kỷ luật.
Trừ khi là đánh người vi phạm pháp luật.
"Vợ à, em thật tốt, em lúc nào cũng cân nhắc mọi thứ vì anh." Vệ Lăng một tay vòng qua eo Tần Thanh Man, một tay đè lên cổ Tần Thanh Man, dễ dàng hôn được vợ mình.
Sau khi hôn xong, Vệ Lăng mới thì thầm vào tai Tần Thanh Man: “Vợ à, trong vòng nửa tháng nữa anh không thể về nhà được. Buổi tối em nhớ đóng cửa sổ cho kỹ, nếu lo lắng thì em hãy ngủ cùng sói con nhé, em yêu."
"Nhanh thế?"
Tần Thanh Man nghe được lời nói của Vệ Lăng, mọi ngượng ngùng xấu hổ đều tan biến.
Bọn họ đã quen với việc Vệ Lăng về nhà mỗi tối, nhưng không ngờ rằng mới quen thuộc đã bị buộc phải chấp nhận chia lìa.
Vệ Lăng cũng không muốn rời xa Tần Thanh Man, nhưng hắn không thể, là một người chồng, hắn không muốn rời xa vợ mình, nhưng thân là một quân nhân, hắn có trách nhiệm của mình, hơn nữa đây còn là một trách nhiệm đầy thiêng liêng.
“Vợ à, hơn mười lăm ngày đó, nếu không có chuyện gì xảy ra, đêm mùng hai Tết anh cũng không thể về nhà.” Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man kề sát vào mình giải thích.
"Thậm chí mùng một cũng không được nghỉ à?”
Tần Thanh Man biết trách nhiệm của Vệ Lăng, nhưng cô vẫn thấp giọng lẩm bẩm câu, đều nói tiểu biệt thắng tân hôn*, mấy ngày nay cô ước gì có thể quấn lấy Vệ Lăng cả ngày.
Vợ chồng xa cách ngắn ngày gặp lại nhau tình cảm lại càng dạt dào còn hơn cả đêm tân hôn
"Vợ à, thật xin lỗi."
Vệ Lăng ngoài việc nói lời xin lỗi cũng không biết giải thích thế nào.
"Em biết." Tần Thanh Man nghĩ đến chuyện nửa tháng không thể gặp Vệ Lăng, đau lòng lên tới đỉnh điểm, cô luyến tiếc người đàn ông này bởi vì cô rất yêu hắn.
"A Lăng."
Tần Thanh Man ngồi xuống.
Đôi mắt của Vệ Lăng mở to.
Hắn cảm thấy quần áo lúc này đã trở nên thừa thãi, cũng hận tại sao mình lại phải tuân theo quân tử chi ước*, hắn thực sự không muốn làm quân tử chút nào, chỉ muốn làm một người đàn ông, người đàn ông của Tần Thanh Man.
*quân tử chi ước: lời thề khi nhập ngũ giống kiểu lời thề của các bác sĩ á
Phu thê hai người bởi vì sắp phải chia ly mà lưu luyến.
Cuối cùng cũng làm ầm ĩ tới hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Lúc nghỉ ngơi, cơ thể hai người cũng không rời nhau, sáng hôm sau, Vệ Lăng tỉnh dậy vào một giờ nhất định, hắn không dám nhúc nhích vì cơ thể đang dán chặt vào người Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man có dáng người vô cùng tuyệt vời.
Lúc mặc nhiều quần áo hoàn toàn không nhìn ra, chỉ khi cởi bỏ quần áo mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp này.
Dáng người lồi lõm đầy sức hút, là kiểu hấp dẫn đàn ông nhất.
Sau khi hai người ngủ một đêm, tư thế ôm nhau đã thay đổi từ ôm mặt đối mặt ban đầu biến thành Vệ Lăng ôm lấy Tần Thanh Man từ phía sau.
Khi tỉnh dậy, Vệ Lăng mới nhận ra bản năng đã chiếm quyền điều khiển cơ thể hắn.
Chọn ví trí tư thế thích hợp nhất, nhẹ nhàng chậm rãi cọ vào cô.
Không những vậy, hắn còn có thể cảm giác được Tần Thanh Man đã tỉnh.
Bởi vì bàn tay đang ôm eo Tần Thanh Man có thể cảm nhận được nhịp tim của cô tăng nhanh. Khi nhịp tim tăng nhanh, máu chảy nhanh hơn sẽ khiến nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn bình thường, cánh tay hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại khi cô hít thở.
Da đầu của Vệ Lăng đột nhiên tê dại muốn rùng mình.
Nhưng lúc này, hắn nghe thấy có tiếng động nhỏ ngoài phòng, là Hoàng Uyển Thanh đến giờ rời giường.
Giữa phòng phía tây với nhà chính chỉ có một bức tường mỏng.
Mặc dù tường nhà khá dày nhưng chỉ cần nghĩ đến có ai đó ở bên kia tường, mọi giác quan đều sẽ nhạy bén hơn.