Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 699

Chương 699 -
Chương 699 -

Vệ Lăng có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Tần Thanh Man thoáng cứng đờ.

Nhớ tới vợ mình tối qua chủ động, hắn đột nhiên có hứng thú trêu chọc cô, càng ôm Tần Thanh Man chặt hơn, mảnh quần áo hai người tiếp xúc đã ướt đẫm.

Tần Thanh Man vì Vệ Lăng động mới tỉnh dậy, vừa tỉnh lại, cô lập tức cảm thấy có gì không đúng, kết quả, cô còn chưa kịp nói gì, thì Hoàng Uyển Thanh tới giờ đi làm đã rời giường đến nhà chính.

Nghe thấy tiếng rửa mặt nho nhỏ từ đại sảnh truyền đến, Tần Thanh Man căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.

Lúc này, Vệ Lăng còn tới gây thêm phiền.

Thân thể áp sát vào, cô rất lo lắng Vệ Lăng sẽ vô tình chọc vào.

Trong đầu vừa nghĩ đến có khả năng như vậy, Tần Thanh Man đã không thể khống chế được chú ngựa hoang phi nước đại đó.

Sự khao khát của cơ thể đối với Vệ Lăng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tần Thanh Man thực sự muốn lập tức tiếp nhận Vệ Lăng đâm sâu vào.

Ngay lúc cơ thể Tần Thanh Man khẽ run lên, Vệ Lăng chợt hôn lên tai cô, hơi thở ấm áp khiến Tần Thanh Man thở nhẹ một hơi.

“Suỵt.” Vệ Lăng không những ngăn cản Tần Thanh Man kêu lên, còn đưa tay nhẹ nhàng bịt miệng vợ mình.

Thân hình càng ép sát vào hơn.

Phòng phía tây rất ấm áp, lại nằm trên giường đất, hai vợ chồng ngủ cũng không mặc quần áo quá dày, có thể nói dưới lớp chăn chỉ là một bộ đồ ngủ mỏng bằng vải nhẹ, sờ vào rất nhạy cảm.

Tần Thanh Man có thể cảm nhận được hết thảy rất rõ ràng.

Nghe âm thanh từ trong đại sảnh truyền đến, thân thể Vệ Lăng sau lưng càng áp sát hơn, miệng người đàn ông nhẹ chạm vào vành tai cô, mọi cảm giác đánh sâu vào khiến Tần Thanh Man hưng phấn kích động.

Vệ Lăng cũng vậy, đây là một trải nghiệm rất khác.

Mồ hôi trên trán Vệ Lăng rơi xuống, cơ bắp trên người căng chặt, mạch máu nơi mẫn cảm giật không ngừng, đường gân dường như vì máu chảy nhanh hơn mà biến lớn.

Vệ Lăng không dám cử động, hắn lo lắng dã thú trong lòng mình sẽ bị thả ra, đồng thời hắn cũng lo lắng tấm vải mềm mại này sẽ trở thành chân thực.*

*hình như ý là cái bộ đồ ngủ mỏng không che được nam9 sợ đâm vào thật

"A... A Lăng, mau thả em ra, đã đến giờ thức dậy rồi." Tần Thanh Man kéo bàn tay đang che miệng mình của Vệ Lăng ra.

Vệ Lăng miệng cô rất nhẹ, nên không ảnh hưởng đến việc cô nói chuyện.

“Vợ à.” Vệ Lăng tựa đầu vào Tần Thanh Man, nhẹ nhàng thở ra, hơi hổn hển.

Hắn rất khó chịu, cả về thể xác lẫn tinh thần.

"A Lăng, Uyển Thanh dậy rồi." Tần Thanh Man nhúc nhích mà nhắc nhở Vệ Lăng.

"Ừm, nhưng cô ấy không thể nghe thấy chuyện gì đang xảy ra trong phòng chúng ta đâu." Vệ Lăng tự tin trả lời.

Nháy mắt mặt Tần Thanh Man càng nóng càng đỏ hơn, ý là sao, chả lẽ Vệ Lăng còn muốn để người khác nghe được à.

“Vợ à.” Vệ Lăng nắm lấy tay Tần Thanh Man.

Hắn thích những ngón tay của vợ mình, mỗi ngón tay đều tinh tế xinh đẹp, như dương chi bạch ngọc thời cổ toả sáng dưới ánh nắng, mặc dù vì trong phòng mờ tối hắn không thể nhìn rõ được, nhưng vẫn nhớ bàn tay của vợ mình đẹp như thế nào.

"A Lăng."

Giọng nói của Tần Thanh Man thoáng chút xin tha.

Cô thực sự lo lắng Hoàng Uyển Thanh ở trong phòng khách sẽ nghe thấy tiếng động trong phòng bọn họ truyền ra, nếu như vậy thì sau này cô còn mặt mũi nào gặp Hoàng Uyển Thanh nữa chứ.

“Vợ à, tường rất dày, cô ấy thật sự không thể nghe thấy đâu!” Trừ khi cô ấy có khả năng nghe như hắn.

“A Lăng, anh mau dậy đi, thời gian không còn sớm nữa, tối nay anh không về, vậy trước khi đi em sẽ làm bữa sáng cho anh.” Tần Thanh Man kinh hồn bạt vía cảm nhận được phía sau lưng nóng lên, cô nhanh chóng tìm lý do.

Cô không dám cử động sợ kích thích đến Vệ Lăng.

Có đôi lúc không nên để đàn ông trải qua kích thích.

“Vợ à, anh không muốn ăn bữa sáng.” Vệ Lăng nhẹ nhàng thì thầm vào tai Tần Thanh Man.

“Nếu anh muốn ăn bữa sáng thì nhanh chóng dậy đi, chẳng phải anh cần phải gọi Sở Sở dậy rèn luyện sao?” Tần Thanh Man thấy không nói được Vệ Lăng, cô nhanh chóng nghĩ cách khác, cô sắp bị Vệ Lăng làm cho phát điên rồi, cô cảm giác tất cả các giác quan đều tập trung vào phía sau lưng của mình.

Sức nóng đến từ chỗ đó.

“Vợ à, anh nhớ em, vô cùng nhớ em!” Vệ Lăng nói xong thì vươn tay nắm lấy tay Tần Thanh Man.

Bình Luận (0)
Comment