Cao Diệp Phương không đến gây phiền phức cho Hoàng Uyển Thanh, thế nên trong nửa tháng này Hoàng Uyển Thanh và Tần Thanh Man sống khá thoải mái, Hoàng Uyển Thanh cũng quen với việc mỗi ngày phải dậy sớm hơn hai tiếng, đến nông trường đi làm sớm hơn nửa tiếng.
Buổi chiều sau khi tan làm lại ngồi chung xe trượt tuyết trở về đồn Kháo Sơn với đoàn người Trịnh An Quốc.
Ngày qua ngày, cuộc sống của cô ấy trải qua khá thoải mái, duy có một điều khiến cô ấy không an tâm chính là cô ấy vẫn không có tin tức gì về Tề Vệ Anh.
Hôm nay, Hoàng Uyển Thanh vừa về nhà đã thấy trong nhà tràn ngập bầu không khí vui vẻ, trong lòng cô ấy lập tức đoán không biết có phải hôm nay Vệ Lăng về nhà không, bởi vì lúc Vệ Lăng ở nhà thì bầu không khí trong nhà chính là như vậy.
“Ôi trời, Thanh Man, có phải là anh Vệ đã về không? Nhìn xem chị vui chưa kìa, em đoán nhất định là vậy rồi.” Đặt túi xuống, Hoàng Uyển Thanh rửa tay xong thì nhiều chuyện đi theo sát bên người Tần Thanh Man thì thầm hỏi, cô ấy phải nói nhỏ như vậy không phải là để đề phòng Vệ Lăng, mà là Sở Sở.
Dù sao Sở Sở vẫn nhỏ nhỏ, có một vài chủ đề không thích hợp để cậu nghe thấy.
Vả lại, Vệ Lăng có trở về hay không thì nhìn vào sân là biết, trong sân có chiếc xe đậu thì là Vệ Lăng đã về, không có thì là hắn không về.
Tần Thanh Man đang hấp bánh bao trong nồi.
Nhà bọn họ có hai người có tiền lương, vì thế thức ăn trong nhà ngon hơn rất nhiều so với những gia đình khác, trong nhà thường thường cũng sẽ có thịt để ăn, cho nên thỉnh thoảng bọn họ sẽ hấp bánh bao, bánh bao có nhân, nếu như lười nấu thì có thể ăn bánh bao thay cơm.
Lúc này Tần Thanh Man nghe được câu hỏi của Hoàng Uyển Thanh thì lập tức nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Trên khuôn mặt là một nụ cười ôn hòa lại ranh mãnh.
Đối mặt với một nụ cười như thế, trong lòng Hoàng Uyển Thanh lập tức rung chuông cảnh báo, cô ấy từ từ quay đầu lại, sau đó lập tức nhìn thấy Vệ Lăng đang đứng ở cửa phòng phía Tây, nhìn tư thế đứng thì hẳn là hắn vừa mới ra khỏi phòng.
Hoàng Uyển Thanh lập tức xấu hổ, sắc mặt còn đỏ hơn cả câu đối xuân, cô ấy lắp bắp chào hỏi: “Anh… Anh Vệ.”
Cô ấy không cho rằng bản thân đang nói xấu sau lưng Vệ Lăng, cô ấy chỉ là muốn trêu chọc Tần Thanh Man một chút, nhưng trước khi kịp trêu chọc thì cô ấy đã bị bắt rồi, thật là quá xui xẻo.
“Ừm.” Vệ Lăng thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Uyển Thanh, sau đó ra cửa phòng khách.
Sở Sở đang cùng sói con chơi đùa trong sân, hắn ra ngoài kiểm tra và hướng dẫn Sở Sở tập luyện.
Lần này Vệ Lăng trở về nghỉ phép.
Hắn cố ý xin nghỉ phép chính là để về kịp chuẩn bị, thế nên vội vàng lái xe trở về, đi xe đôi khi rất thuận tiện, nhưng đôi khi cũng không thuận tiện như vậy.
“Sở Sở, đến đây, anh kiểm tra xem gần đây em tập luyện như thế nào.”
Vệ Lăng vừa ra ngoài đã gọi Sở Sở đang chơi đuổi bắt với sói con trong sân, hắn cố ý trở về trong hôm nay cũng bởi vì ngày mai là chủ nhật, chủ nhật Hoàng Uyển Thanh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, đúng lúc cô ấy có thể trông Sở Sở, ngày mai hắn muốn cùng Tần Thanh Man lên núi.
Còn về chuyện lên núi để làm gì, đương nhiên là để làm chuyện hắn đã chờ đợi từ lâu.
Vệ Lăng nghĩ đến đây thì trong lòng nóng lên, hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu, từ lúc cưới Tần Thanh Man hắn đã mong mỏi, đến hôm nay nó cuối cùng cũng trở thành sự thật.
“Anh rể.”
Sở Sở nghe được âm thanh của Vệ Lăng thì nhanh chóng chạy đến.
Nửa tháng không gặp Vệ Lăng, cậu đã vô cùng nhớ hắn.
“Đến đây, đánh quyền cho anh xem.” Trước đây Vệ Lăng đã dạy cho Sở Sở một bộ quyền pháp đơn giản, hôm nay hắn dự định sẽ kiểm tra cậu một chút, nếu như học tốt thì hắn sẽ theo tuần tự mà dạy cho cậu một bộ quyền pháp khó hơn.
“Vâng, anh rể.”
Sở Sở học theo tư thế quân nhân cúi chào của Vệ Lăng, sau đó vào tư thế chuẩn bị, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc bắt đầu đánh quyền.
Thời điểm Sở Sở đánh quyền, sói con cũng đứng bên cạnh mài móng vuốt.
Kể từ lần lập được đại công vì góp phần truy bắt kẻ bắt cóc, sói con đã tự động thức tỉnh truyền thừa huyết thống của dã thú, nó sẽ có một vài kỹ năng bẩm sinh chỉ thuộc về dã thú, cũng sẽ chủ động đi học tập.
Vệ Lăng không chỉ chỉnh sửa nắm đấm của Sở Sở, mà hắn còn chỉ ra điểm thiếu sót của sói con.
Không có sự chỉ bảo của cha, tuy rằng sói con có bản năng truyền thừa, nhưng nó lại thiếu đi sự chuẩn xác, tình cờ kiếp trước Vệ Lăng biết được cách huấn luyện sói, thế nên hắn cũng tự nhiên mà đảm nhận trách nhiệm dạy dỗ sói con.
Một lớn hai nhỏ nghiêm túc tập luyện trong sân.