Trong nhà, một lúc lâu sau khi Vệ Lăng rời khỏi, Hoàng Uyển Thanh mới ai oán nhìn Tần Thanh Man.
“Em về mà không thấy con ngựa trong sân sao?” Tần Thanh Man tò mò hỏi Hoàng Uyển Thanh, vừa rồi không phải là cô không muốn nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh để rồi cười cô ấy, mà căn bản là cô không kịp nhắc nhở.
Có điều Hoàng Uyển Thanh như vậy cũng đáng đời.
Ở trước mặt Vệ Lăng thì như chuột thấy mèo, còn ở trước mặt cô thì cái gì cũng dám nói, thôi, chuyện này coi như cô ấy đụng phải ván sắt đi.
“Ngựa? Trong sân có ngựa?”
Hoàng Uyển Thanh kinh ngạc, cô ấy vội vàng đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nếu như trong nhà có ngựa thì nhất định phải nhốt nó chung chuồng với hai con dê, bởi vì trong chuồng dê có hệ thống sưởi ấm, thế nên mới có thể nuôi động vật sống trong nhà trong thời tiết như vậy giờ.
Quả nhiên, Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy một con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ trong chuồng dê.
Con ngựa lớn màu đen, nhìn từ xa trông vô cùng tuấn mã.
“Bởi vì điều kiện địa lý đặc thù ở nơi của A Lăng, sư đoàn bọn họ có nuôi ngựa, là ngựa chiến, những con ngựa này thường theo các chiến sĩ lên núi tuần tra, có thể chở người, cũng có thể chở đồ.” Tần Thanh Man giải thích một câu.
Đồng thời gọi Hoàng Uyển Thanh đi lấy nước để cô rửa tay.
Bánh bao đã được hấp trong nồi, chỉ chờ chín là có thể lấy ra, bây giờ cô đi rửa tay, còn xào rau thì để làm sau cũng được.
“Bọn họ vậy mà còn có ngựa!”
Hoàng Uyển Thanh hâm mộ, sau đó cô ấy vội vàng quay về cầm nồi đi lấy nước ấm cho Tần Thanh Man.
“Đúng vậy, có ngựa, còn có không ít.” Tần Thanh Man thoa xà phòng lên toàn bộ tay, xoa ra bọt rồi sau đó mới dùng nước ấm rửa sạch.
Nước nóng kết hợp với xà phòng, bất kể là trên tay có dầu hay không thì đều có thể rửa vô cùng sạch sẽ.
“Thanh Man, em vội vàng vào nhà, thật sự là không có để ý đến trong chuồng dê có ngựa, nếu không vừa rồi em cũng không hỏi chị chuyện như vậy, chị nói…” Hoàng Uyển Thanh giải thích một câu, đồng thời cô ấy còn hơi đỏ mặt.
Những lời vừa rồi của cô ấy với Tần Thanh Man không có ý gì quá cả, nhưng không biết tại sao, khi Vệ Lăng nghe được những lời đó, cô ấy luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cứ như thể cô ấy đang nói xấu Vệ Lăng vậy.
“Uyển Thanh, em đừng để chuyện này trong lòng, A Lăng không ngại đâu, mà vốn dĩ em cũng không nói gì, A Lăng trở về, chị thật sự rất vui, dù sao đã nửa tháng chị không gặp anh ấy rồi.” Tần Thanh Man an ủi Hoàng Uyển Thanh một câu, cô cũng thoải mái thừa nhận mình nhớ Vệ Lăng.
Là một người hiện đại, việc nhớ chồng của mình vốn là điều cực kỳ bình thường.
“Thanh Man, chị thật tốt.”
Trước đây, khi Hoàng Uyển Thanh còn chưa sống chung với gia đình Tần Thanh Man, cô ấy luôn cảm thấy Vệ Lăng rất hung dữ, có một khí thế tự nhiên khiến cô ấy sợ hãi, bản thân cô ấy sợ Vệ Lăng, thế nên cô ấy cũng không muốn Tần Thanh Man quá thân thiết với Vệ Lăng.
Nhưng khi thật sự sống chung với hai người, cô ấy mới thấy rõ Vệ Lăng đối xử tốt với Tần Thanh Man như thế nào.
Đó là sự quan tâm xuất phát từ trái tim.
Cô ấy nghe nói cha của Triệu Thiên Thành, Chu Kinh Quốc dường như đang gặp không ít chuyện phiền phức, khiến ông ta bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, có người nói nếu như ông ta không xử lý tốt thì có khả năng sẽ mất chức, rất khó khăn.
Mặc dù Hoàng Uyển Thanh không biết tại sao Chu Kinh Quốc lại gặp rắc rối, nhưng giác quan thứ sáu của cô ấy nói cho cô ấy biết, rắc rối của nhà họ Chu có liên quan đến Vệ Lăng.
Vệ Lăng là người mà cô ấy không thể hiểu nhất, cũng là người khiến cô ấy sợ hãi nhất.
Hoàng Uyển Thanh không nói cho Tần Thanh Man biết suy đoán này, cô ấy biết Vệ Lăng chắc chắn không muốn Tần Thanh Man phải bận tâm, cô ấy cũng đoán được tại sao Chu Kinh Quốc lại gặp rắc rối, khả năng là có liên quan đến việc lần trước hai vợ chồng Chu Kinh Quốc dẫn Triệu Thiên Thành đến cửa cầu hôn, khiến Tần Thanh Man tức giận.
Hoàng Uyển Thanh suy nghĩ cẩn thận điểm này, cô ấy thật sự ghen tị với Tần Thanh Man.
Nếu phụ nữ đời này có thể gặp được một người đàn ông thực sự quan tâm đến bản thân cô ấy, ngoài sáng trong tối đều đối xử tối với cô ấy, vậy thì cả đời này của cô ấy sẽ hạnh phúc.
Tần Thanh Man có thể nhìn ra Hoàng Uyển Thanh thật sự hâm mộ, trong mắt tràn ngập sự ước ao, nhưng cô biết Hoàng Uyển Thanh không có ý gì với Vệ Lăng, thậm chí còn sợ hắn, thế nên cô mỉm cười: “Uyển Thanh, em cũng có thể.”
Nhân phẩm và tính cách của Hoàng Uyển Thanh rất tốt, cô ấy cũng không hề yếu ớt, trong nhà cô ấy cũng là người chịu khó nhất, thấy có việc là sẽ làm.
Chỉ cần Hoàng Uyển Thanh có thể buông bỏ chấp niệm trong lòng, cô ấy nhất định có thể gặp được tình yêu đích thực.