Sở Sở cho rằng Tần Thanh Mai và Vệ Lăng lên núi vì có nhiệm vụ, vậy nên mặc dù không muốn xa hai người, cuối cùng cậu vẫn hiểu và chấp nhận, bây giờ cậu đã không còn dính lấy Tần Thanh Man như trước đây nữa, chủ yếu là vì trong đồn có không ít đồng bọn nhỏ có thể cùng chơi với cậu.
Rèn luyện thân thể mỗi ngày, sau đó lại dành thời gian chơi với lũ trẻ trong đồn, đến bờ sông băng nghịch ngợm, trượt tuyết, trượt băng, một ngày sẽ trôi qua rất nhanh.
“Ra ngoài chơi nhớ phải chú ý an toàn, cẩn thận không được làm mình bị thương, về nhà sớm, đừng khiến Uyển Thanh lo lắng.” Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở, nhân tiện nói thêm: “Đầu xuân chị sẽ đưa em đi học, không được đi chơi lung tung nữa.”
Bọn họ khác những người trong thành phố.
Ở thành phố, năm học mới thường bắt đầu vào tháng chín, nhưng bọn họ thì không, khi tuyết tan vào đầu xuân mới là lúc bọn họ bắt đầu năm học mới, ngược lại bọn họ sẽ bắt đầu nghỉ học vào trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông, sau đó chờ năm sau tiếp tục học lại.
Tuyết rơi vào nửa cuối năm, cho nên trẻ em ở đây sẽ nửa năm học nửa năm nghỉ.
Nửa năm tương đương với việc hoàn thành một năm chương trình học, mà không phải là một học kỳ.
“Chị, năm nay em sẽ được đi học sao?” Sở Sở vốn đang không nỡ để Tần Thanh Man đi lập tức phấn chấn, từ lâu cậu đã hâm mộ những đứa trẻ trong đồn có thể cắp cặp sách nhỏ đến trường.
“Đúng vậy, nhưng mà đi học rất vất vả, lúc đi học em không thể đi bữa đực bữa cái được đâu đấy.” Tần Thanh Man đưa tay véo hai má đầy đặn của Sở Sở, cậu bé được cô nuôi mập lên không ít, khiến cô có cảm giác thành tựu vô cùng.
“Chị, chị yên tâm, em không sợ vất vả.”
Sở Sở tích cực cam đoan với Tần Thanh Man.
Đứng trung bình tấn đau khổ như thế mà cậu vẫn kiên trì nổi, thế nên đi học nhất định sẽ không khó khăn như đứng trung bình tấn.
Tần Thanh Man cũng nhớ đến sự kiên trì tập luyện của Sở Sở, cô hài lòng gật đầu, nói: “Vậy mấy ngày ở nhà em nhớ luyện chữ nhiều hơn, sau này đi học viết chữ đẹp chắc chắn thầy giáo sẽ thích.”
Chữ giống như người, Tần Thanh Man vẫn luôn nghĩ như vậy.
“Đã rõ, chị.” Sở Sở vỗ ngực cam đoan.
“Nhớ đi ngủ sớm.” Tần Thanh Man xoa đầu Sở Sở, sau đó lại vân vê thân thể tròn vo của sói con rồi mới rời khỏi phòng phía Đông, trở về phòng phía Tây.
Phòng phía Tây, Vệ Lăng đang chuẩn bị đồ đạc.
Ngày mai bọn họ lên núi, phải mang không ít thứ.
Mặc dù đã có nhà gỗ, nhưng được dịp lên núi mấy ngày, ngoại trừ phải chuẩn bị một số lương thực, bọn họ còn phải chuẩn bị đệm chăn để mang theo.
“Vợ, nếu không bây giờ anh lên núi trước.” Vệ Lăng kiểm tra một lúc, có không ít đồ đạc, nếu như ngày mai mang nhiều đồ như vậy lên núi thì thật sự rất dễ thu hút sự chú ý, hắn bị người ta nhìn thì không sao cả, hắn chỉ lo Tần Thanh Man sẽ xấu hổ.
“Trời tối rồi.”
Tần Thanh Man do dự.
“Không sao, vợ, tốc độ của anh nhanh, đến nửa đêm là có thể về, ngày mai chúng ta chỉ cần cưỡi ngựa đi thôi.” Vệ Lăng không muốn vợ của mình trở thành tâm điểm bị người ta chỉ chõ, thế nên hắn thà vì tri kỷ mà một mình chịu vất vả còn hơn.
“Vậy được rồi, A Lăng, nhiều đồ như vậy, anh cưỡi ngựa đi đi.”
Mặt Tần Thanh Man đỏ bừng, không dám nhìn Vệ Lăng chút nào, tự tay chuẩn bị đồ đạc cho phòng tân hôn của bản thân, cô vẫn rất ngại ngùng.
“Vợ, em đi ngủ sớm đi, anh cũng sẽ về sớm.”
Vệ Lăng ôm lấy Tần Thanh Man rồi hôn một cái, sau đó cầm theo đồ đạc ra ngoài.
Tất cả đều là những món đồ lớn màu đỏ, cũng là nhân chứng cho cuộc tân hôn của bọn họ, thế nên hắn hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, nửa tháng nay hắn đã quen việc chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, một chuyến chạy lên núi vào lúc này đối với hắn mà nói, nếu như nhanh một chút thì sau khi quay về hắn có thể ngủ được hai tiếng.
Vệ Lăng không cưỡi ngựa.
Trên núi phủ đầy tuyết, cưỡi ngựa còn không nhanh bằng trượt tuyết, Tần Thanh Man muốn hắn cưỡi ngựa là vì hắn mang theo nhiều đồ, cưỡi ngựa sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng đối với thể chất của Vệ Lăng mà nói, cưỡi ngựa ngược lại sẽ kéo chân hắn.
Vệ Lăng lẳng lặng mang theo không ít thứ.
Ngoại trừ Tần Thanh Man, đừng nói là người trong nhà, ngay cả những quân nhân đang làm nhiệm vụ canh giữ trong đồn cũng không biết.
Sau khi Vệ Lăng đi, Tần Thanh Man cẩn thận gói gém một cái gói nhỏ rồi cất vào trong ngăn kéo, sau đó mới lên giường nghỉ ngơi.
Bởi vì lo lắng cho Vệ Lăng lên núi vào ban đêm, vậy nên cô ngủ được an ổn cho lắm.
Cả đêm Tần Thanh Man liên tục thức giấc, mỗi lần tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì mới trôi qua một giờ, sau khi tỉnh dậy năm lần liên tục, cô không ngủ được nữa.
Cô lo lắng vì Vệ Lăng vẫn chưa về nhà, đồng thời cũng nghĩ đến “tổ ấm tình yêu” bí mật trên núi của bọn họ.