“Đúng vậy, chính là con gấu mà đám Tiểu Hắc bắt được năm ngoái, sau khi lột ra xong anh đã nhờ người may một chiếc áo khoác dài.” Vệ Lăng choàng chiếc áo khoác da lên vai Tần Thanh Man, hôm nay nhiệt độ giảm, trên núi còn lạnh hơn.
Mặc chiếc áo khoác da gấu này vào nhất định có thể giữ ấm.
Tần Thanh Mai cũng không khách sao, cô biết về chiếc áo khoác này từ lâu rồi, không ngờ hôm nay lại nhận được.
Có điều trước khi mặc áo khoác da gấu, cô đã cởi áo bông trên người xuống.
Áo da khác với với áo bông, áo da sẽ thoáng khí và giữ ấm tốt hơn trong loại điều kiện thời tiết này ở phương Bắc, nếu không phải bây giờ đang hạn chế săn thú, chắc chắn mỗi nhà đều mặc áo khoác da, dưới thời tiết như thế này, chỉ có mặc áo khoác da mới thích hợp hoạt động ở bên ngoài.
Tần Thanh Man nhanh chóng chởi áo bông, Vệ Lăng cũng phối hợp ăn ý.
Gần như trước khi Tần Thanh Man cảm thấy lạnh, cô đã thay quần áo xong.
Cởi áo bông ra, gấp gọn nó lại rồi cất nó vào trong túi.
“Còn một cái nữa cho Sở Sở, đợi lúc trở về anh sẽ đưa cho Sở Sở.” Vệ Lăng dắt ngựa dẫn Tần Thanh Man lên núi, đồng thời giải thích một câu.
Trên thực tế một tấm da gấu lớn như vậy hoàn toàn có thể dùng để làm áo khoác cho người lớn, chỉ là hắn đã tốt còn muốn tốt hơn, yêu cầu rất cao với áo khoác dài của Tần Thanh Man, thợ may chỉ có chỉ có thể dựa theo yêu cầu rồi cắt may.
Cuối cùng nhất định sẽ lãng phí một ít da gấu, nhưng thành phẩm cuối cùng rất tuyệt vời.
Áo khoác ngoài kết hợp với đặc điểm của thời đại này, thêm một chút yếu tố cổ trang, trông rất tinh xảo hoa lệ, đó cũng là lý do tại sao Vệ Lăng không lấy nó ra ở trước mặt mọi người.
Tần Thanh Man cũng nhìn ra được sự khác biết của chiếc áo khoác, chi tiết trên nó vô cùng tinh xảo.
Cô nhớ rõ trước đây khi bị bầy sói săn bắt, trên tấm da đã bị trầy xước và rách rất nhiều chỗ, có nhiều chỗ còn bị rụng lông, nhưng chiếc áo trên người cô này hoàn toàn không bị hư hại chút nào.
Đừng thấy da gấu lớn, nếu thật sự muốn chọn ra một tấm da không chút xước xát nào thì vẫn phải phí không ít da.
“A Lăng, cảm ơn anh.”
Tần Thanh Man cảm nhận được tình yêu đến từ Vệ Lăng.
Đôi khi yêu không nhất thiết phải nói ra thành lời, nó có thể được thể hiện thông qua rất nhiều chi tiết.
Chiếc áo khoác này là tình yêu của Vệ Lăng dành cho Tần Thanh Man.
“Em thích là tốt rồi.”
Vệ Lăng nở một nụ cười, chỉ khi đối mặt với Tần Thanh Man và Sở Sở hắn mới thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
“Vợ, lên ngựa thôi, chúng ta cưỡi ngựa trước.” Vệ Lăng lên lưng ngựa trước, sau đó hắn duỗi tay ra với Tần Thanh Man.
Nhìn bàn tay đang duỗi ra ở trước mặt, Tần Thanh Man mỉm cười xinh đẹp đưa tay giao phó cho hắn.
Vệ Lăng nhẹ nhàng dùng sức, Tần Thanh Man đã bị hắn kéo lên ngựa.
“Đi…” Khi Vệ Lăng vung dây cương, con ngựa đen sớm đã có sự ăn ý với Vệ Lăng lao đi như một mũi tên sắc bén, địa điểm lên núi không ở cạnh đồn, lúc này ngựa đang chạy nhanh trên đường.
Ngựa đeo móng sắt, dưới chân không hề bị trượt, nó có thể vừa chở hai người vừa chạy nhanh lại ổn định.
Giờ phút này, bất kể là Vệ Lăng hay Tần Thanh Man đều có ảo giác về mấy trăm năm trước.
Đặc biệt là Vệ Lăng.
Ở kiếp trước, phương tiện giao thông tốt nhất chính là ngựa, một con ngựa còn đáng giá hơn một mạng người.
Một tay nắm lấy dây cương, một tay ôm eo Tần Thanh Man, thế tử Quốc Công lúc này khôi phục sự uy phong của thế tử, khí thế liên tục tăng lên, kiếp trước hắn không chỉ là thế tử phủ Quốc Công, mà hắn còn là đại tướng quân đóng giữ ở biên cương.
Tần Thanh Man ở gần Vệ Lăng nhất, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của Vệ Lăng rõ ràng nhất.
Giờ phút này, bên tai của cô dường như vang lên tiếng kèn lệnh tập hợp, kèn lệnh trên chiến trường cổ, hai người một ngựa xuyên qua không gian và thời gian, cuối cùng tiến vào núi rừng mênh mông, biến mất.
Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Man và Vệ Lăng cưỡi ngựa rời đi.
Nhìn thấy phong thái của hai người bọn họ, hai mắt Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở mở to nhìn nhau.
Ngựa phi nước đại, gió bắt đầu thổi, gió lạnh làm tung bay vạt áo của hai người, khiến vợ chồng hai người vào giờ phút này vừa xinh đẹp lại vừa uy phong.
“Đẹp… Thật đẹp.”
Sau khi vợ chồng Tần Thanh Man biến mất một lúc lâu, Sở Sở mới hoàn hồn.
“Thật sự rất đẹp.” Ánh mắt Hoàng Uyển Thanh sáng ngời, tư thế Tần Thanh Man và Vệ Lăng cùng cưỡi ngựa vừa rồi vô cùng oai hùng, khiến tim cô ấy lúc này vẫn đập dữ dội.
“Lớn lên em nhất định phải cưỡi ngựa.”
Sở Sở siết chặt quả đấm nhỏ của mình thề.
“Chị…” Hoàng Uyển Thành phát hiện bản thân không thể nào thề, bởi vì năm nay cô ấy đã hai mươi bốn tuổi rồi, có lẽ sau này cô ấy không có nhiều cơ hội để học cưỡi ngựa nữa.
“Chị Uyển Thanh, chờ sau nay em học cưỡi ngựa xong, em sẽ chở chị.” Sở Sở vẫn nhớ rõ lời dặn dò cậu phải chăm sóc cho Hoàng Uyển Thanh của Vệ Lăng.
“Được.”
Hoàng Uyển Thanh mỉm cười xoa cái đầu tròn vo của cậu bé, sau đó nắm lấy tay cậu quay về nhà.
Trên núi, hai người Tần Thanh Man phi nước đại, đến buổi trưa cuối cùng cũng đến hồ nước nóng.
Hồ nước nóng không thay đổi chút nào, vẫn đẹp như vậy.
Bởi vì nguyên nhân địa nhiệt, bên cạnh hồ không chỉ trải đầy một thảm cỏ xanh tươi, mà còn nở những loài hoa với đủ màu sắc, bầu trời xanh, mây trắng kết hợp với sương trắng như tuyết đang bồng bềnh trên mặt hồ, một khung cảnh tuyệt đẹp.
Khi đến nơi, Vệ Lăng tung người xuống ngựa trước, sau đó duỗi tay về phía Thanh Man.
Bọn họ đã đến tổ ấm tình yêu rồi.