Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 709

Chương 709 -
Chương 709 -

Tần Thanh Man ngồi trên ngựa nhìn Vệ Lăng từ trên cao, dù lúc này Vệ Lăng chỉ mặc áo khoác quân đội bình thường của thời đại này nhưng khí chất vẫn không hề suy yếu, khí thế đó cũng là điều thu hút Tần Thanh Man nhất.

“Vợ ơi.”

Vệ Lăng dịu dàng nhìn Tần Thanh Mạn, thực ra lúc này hắn cực kỳ muốn gọi Tần Thanh Mạn là vợ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.

Nhập gia tùy tục, hắn phải chấp nhận thời đại mới này.

Tần Thanh Man vẫn chưa kịp ngắm kỹ quang cảnh xung quanh, vì bàn tay Vệ Lăng đưa ra về phía cô đã thu hút hết sự chú ý của cô nên cô nắm chặt bàn tay hắn, Vệ Lăng chỉ kéo nhẹ một cái, cô đã lao xuống từ lưng ngựa.

Tần Thanh Man không hoảng hốt, cũng không lo Vệ Lăng không đỡ được mình.

Quả nhiên, cô vừa trượt xuống khỏi lưng ngựa đã được Vệ Lăng ôm vào lòng.

Ở trên núi không có ánh mắt của người nào khác, đến đây Tần Thanh Man cũng không kìm nén tính cách nữa, hai tay vòng qua cổ Vệ Lăng, chân giẫm lên chân Vệ Lăng.

“A Lăng.”

Đôi mắt Tần Thanh Man sáng long lanh nhìn Vệ Lăng.

“Vợ.” Tâm trạng Vệ Lăng cũng kích động theo ánh nhìn nóng bỏng của Tần Thanh Man, chỉ ước bây giờ có thể ôm Tần Thanh Man vào lòng mãi không rời xa.

“A Lăng.” Tần Thanh Man chăm chú nhìn vào mắt Vệ Lăng, tâm trạng vui vẻ, không nhịn được ngẩng đầu hôn lên môi Vệ Lăng. Hai người đi một mạch lên núi vì thời tiết nên lúc đi hai người không kịp uống nước, môi Vệ Lăng hơi khô.

Cô không ngại dùng đôi môi mình làm ẩm môi hắn.

Đối với sự yêu thương của Tần Thanh Man, Vệ Lăng không kìm lòng nổi làm nụ hôn này sâu hơn, đây là nơi hai người xác định tình cảm, cũng là nơi động lòng, ở đây làm cảm xúc của cả hai kích động theo.

Mãi lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc.

“Vợ, em đợi anh nhé, anh dọn dẹp trước đã.” Vệ Lăng cắn nhẹ lên đôi môi đỏ của Tần Thanh Man, thấy đôi môi cô càng lúc càng đỏ, hắn mới hài lòng thả Tần Thanh Man ra đi dọn túi trên lưng ngựa.

Đến lúc đó, anh phải thả con ngựa ra.

Con ngựa này đã đi theo anh hơn một năm, rất có tình cảm với anh, nó tự mình đi tìm cỏ để ăn, chỉ cần anh gọi một tiếng là nó sẽ tự về.

“A Lăng, đừng quên túi em mang theo.”

Tần Thanh Man dặn Vệ Lăng rồi nhìn xung quanh, cô tưởng mình có thể thấy căn nhà gỗ hoặc một căn nhà gì đó khác, nhưng ngoài những túp lều lâu năm ở phía xa ra thì không có căn nhà nào mới.

Lúc này Vệ Lăng đã tháo hết đồ trên lưng ngựa xuống đeo lên người, dỡ yên ngựa ra. Vừa tháo yên ngựa, con ngựa được tự do, Vệ Lăng vỗ mông ngựa một cái, con ngựa kêu khẽ một tiếng rồi chạy ra phía xa.

Vì có suối nước nóng nên xung quanh hồ toàn là cỏ.

Chỉ trong chốc lát, Tần Thanh Man không chỉ nhìn thấy con thỏ với đôi tai trắng muốt mà còn nhìn thấy những con hươu đang ăn cỏ đằng xa, mấy con hươu thấy người phía xa cũng chỉ nhìn đầy cảnh giác.

Chúng không thấy nguy hiểm gì lại tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.

“Bọn Tiểu Hắc không nên đến đây, chỗ này tốt như thế, băng tuyết tan hết lại còn có cỏ, chắc chắn sẽ có nhiều động vật hơn đủ cho bọn Tiểu Hắc sống.” Tần Thanh Man chưa kịp hỏi căn nhà tình yêu đã nhớ đến gia đình Tiểu Hắc.

Lúc đầu hai bên khá có tình cảm với nhau, gia đình Tiểu Hắc cũng là những con sói có linh tính nhất mà cô từng thấy.

“Tiểu Hắc thích những nơi có khí hậu lạnh hơn.” Vệ Lăng giải thích với Tần Thanh Mang rồi cầm yên ngựa đi về phía túp lều.

Tần Thanh Man nhìn hướng Vệ Lăng đi mới thấy nghi hoặc.

Chẳng lẽ nửa tháng nay Vệ Lăng chỉ sửa lại trong lều, coi lều như nơi ở tạm của bọn họ trên núi sao.

Dù hai người cũng có không ít ký ức trong lều, nhưng Tần Thanh Man không muốn đêm động phòng bắt đầu ở đây lắm, cô cũng nghĩ Vệ Lăng sẽ không đến nỗi không đáng tin như thế, vậy nên cô không đi theo mà quay đầu nhìn xung quanh.

Dù có nhìn thế nào, cô vẫn không thấy căn nhà gỗ nào mới.

“Vợ đợi anh chút, anh bỏ yên ngựa vào lều đã.”

Lúc này tiếng Vệ Lăng vang lên cách đó không xa, xác nhận suy đoán của Tần Thanh Man là thật.

Tần Thanh lại càng tò mò về “căn nhà mới” mà Vệ Lăng đã chuẩn bị.

Một phút sau, Vệ Lăng đi từ trong lều ra, không cầm yên ngựa nên tay thoải mái hơn nhiều.

“A Lăng.”

Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng cười, cô thật sự rất tò mò “căn nhà mới” ở đâu.

Bình Luận (0)
Comment