Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 715

Chương 715 -
Chương 715 -

Hồ nước cực kỳ trong, có thể nhìn thấy rong rêu nhẹ nhàng di chuyển dưới đáy hồ.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy một số cây cối màu đen, kia hẳn là gỗ âm trầm, chắc là loại đã ngâm ở trong nước mấy trăm mấy nghìn năm. Gỗ có thể mục nát thì sẽ mục nát theo dòng nước, còn gỗ âm trầm không thể mục nát thì trở thành loại gỗ cực kỳ cứng rắn.

“Anh cũng không ngờ giữa hồ này lại còn có một hòn đảo, anh cũng vô tình phát hiện thôi.”

Vệ Lăng cũng rất hài lòng với việc xây dựng sào huyệt tình yêu trong hồ, điều càng khiến anh thấy hài lòng đó là không có động vật và con người quấy rầy. Nơi này là mái nhà dành riêng cho anh và Tần Thanh Man, là thế giới chỉ thuộc về hai bọn họ.

“Hồ này chắc là rất sâu phải không?” Tần Thanh Man nhìn thấy mái chèo dưới chân thuyền tự động di chuyển, cảm thấy cực kỳ hứng thú với hồ nước ở dưới.

Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man tò mò về hồ nước, gật đầu nói: “Rất sâu.”

Anh đã từng thăm dò độ sâu của cái hồ này, bên bờ thì nông, càng gần trung tâm của hồ thì lại càng sâu, chỗ sâu nhất thì ngay cả anh cũng không cách nào lặn xuống đáy được.

Đừng nghĩ nhìn thoáng qua trên hồ có thể thấy bèo trôi bồng bềnh, thật ra những thứ bèo đó cũng không phải sinh trưởng toàn bộ dưới đáy hồ, mà là sống ký sinh, ký sinh ở trên gỗ, hoặc là lại mọc ở trên cây bèo khác.

“A Lăng, có thể bơi ở trong hồ không?”

Tần Thanh Man nghĩ đến vấn đề an toàn.

“Có thể, giống như nước bình thường, chỉ là đáy hồ có hơi sâu. Chỉ cần biết bơi lội, cho dù rơi vào trong hồ cũng an toàn.” Vệ Lăng nhận thấy sự lo lắng của Tần Thanh Man, cúi đầu hôn lên mặt vợ một cái để trấn an.

Lúc trước anh lựa chọn xây dựng sào huyệt tình yêu của họ ở trong hồ, chắc chắn đã cân nhắc đến tất cả các phương diện.

Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói như vậy thì mới thật sự yên tâm.

Thời gian thuyền đi không lâu, cũng là hơn mười phút là đã cập bến.

Cảm nhận sâu sắc nhất của Tần Thanh Man trong quãng đường hơn mười phút này vẫn là nhiệt độ, trước khi lên bờ, áo khoác da gấu cầm trong tay đã mặc lên người lần nữa, nhiệt độ ở vị trí này cũng chỉ cao hơn bảy tám độ so với tuyết đọng không tan trên núi, có thể mặc áo khoác da gấu vào.

Tần Thanh Man mặc thêm quần áo, đương nhiên Vệ Lăng cũng mặc thêm.

Sau khi hai người lên bờ thì giấu thuyền ở sau nham thạch, rồi mới tay trong tay cùng đến nơi từng là sào huyệt của Tiểu Hắc.

Lần nữa trở về chốn cũ, đáng tiếc cảnh còn người mất.

Tiểu Hắc của họ đã đi được hai tháng, hai tháng qua không có bầy sói cư trú trong huyệt động. Mặc dù không có động vật nào khác dám chiếm cứ, nhưng trong hang động thật sự trở nên hoang tàn.

Không có sức sống, một chút hơi thở cũng không có.

Tần Thanh Man dùng đèn pin soi vào từng nơi từng ở, chỉ có thể nhìn thấy ổ sói bỏ hoang. Ổ sói vẫn còn đó, nhưng trong ổ ngay cả lông sói cũng không có. Có thể thấy lông trên người Tiểu Hắc cũng đã bay đi mất.

“A Lăng, đi thôi.”

Tần Thanh Man đứng tại chỗ cảm thán một hồi rồi cuối cùng lựa chọn rời đi.

Vệ Lăng có thể cảm nhận được tâm trạng của Tần Thanh Man có chút sa sút, anh không nói lời trấn an nào, chỉ nắm chặt tay vợ, đưa vợ rời khỏi tổ sói của cả nhà Tiểu Hắc.

Ổ sói nằm trong sơn động, cho dù là ban ngày thì bên trong cũng rất tối.

Ra khỏi hang động là đã thấy ánh sáng, Tần Thanh Man vốn còn có chút sa sút nhưng bởi vì ánh mặt trời rực rỡ mà lấy lại tinh thần.

Người xưa có câu sông có khúc người có lúc, đạo lý giữa người và sói cũng giống nhau. Dù sao không phải cùng chủng loại, có duyên gặp nhau, hết duyên thì rời xa, đó cũng là quy luật tự nhiên, không cần phải cưỡng cầu.

“Nghĩ thông suốt rồi?” Vệ Lăng ở gần Tần Thanh Man nhất, lập tức nhận ra tâm trạng của Tần Thanh Man đã thay đổi.

“Ừ, Tiểu Hắc có cuộc sống của bọn chúng, không thể can thiệp, cũng không biết chúng nó đi hướng nào, về sau còn có thể quay lại hay không.” Tần Thanh Man còn có chút lo lắng cho bọn Tiểu Hắc.

Hiện tại là thời đại vũ khí nóng, cho dù sói có ghê gớm cũng không thể chống lại đạn.

Cô nhớ rõ đời sau chó sói ở khu rừng Đông Bắc cực kỳ ít.

“Nhóm Tiểu Hắc không có rời khỏi biên giới, mà qua lại ở đường biên giới nước ta, còn giúp chúng ta không ít việc.” Mặc dù Vệ Lăng không có gặp lại nhóm Tiểu Hắc, nhưng cũng biết bọn chúng từng đến những chỗ đó.

Bình Luận (0)
Comment