Mấy phần tử đặc vụ của địch đã khai báo, đoàn người bọn họ vốn có mười người, là một phân đội nhỏ. Kết quả sau khi nhập cảnh gặp phải bầy sói, hai bên nổi lên xung đột, bầy sói bị thương rất nặng.
Nhưng cũng kích thích ý muốn trả thù của Tiểu Hắc.
Bị thương đều là những con sói bình thường, vợ Tiểu Hắc và đứa nhỏ đều không sao.
Mặc dù vợ con mà Tiểu Hắc quan tâm nhất không có sao, nhưng quần tộc bị thương thì nó cũng nổi lên ý định trả thù đám người đó.
Một mình Tiểu Hắc bèn lén lút giết chết năm phần tử đặc vụ của địch.
Đương nhiên, đây là suy đoán của Vệ Lăng.
Mấy phần tử đặc vụ của địch chỉ cho rằng đây là một cuộc xung đột đơn giản giữa người và thú, có làm bị thương mấy con sói, chứ bọn họ không biết là đội ngũ phía sau bị giảm quân số đều bởi vì sự trả thù của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc thông minh, đều lợi dụng hoàn cảnh để dẫn dụ đặc vụ của địch tự mình rơi vào cạm bẫy.
Cứ như vậy, đặc vụ của địch bị giảm quân số mà còn tưởng là mình bất cẩn.
Tiểu Hắc không chỉ hãm hại đám đặc vụ của địch kia một phen, còn để bầy sói xua đuổi con mồi xung quanh. Đây chính là nguyên nhân vì sao phần tử đặc vụ của địch vào đồn Kháo Sơn tìm đồ ăn. Bởi vì ở trong núi bọn họ tìm không thấy đồ ăn, chỉ có thể bí quá hoá liều mà vào trong thôn.
Sau đó thì bị diệt sạch sẽ.
Vệ Lăng không nói với Tần Thanh Man về chuyện phần tử đặc vụ của địch, chỉ nói về đại khái sự tích anh dũng của Tiểu Hắc.
Tần Thanh Man nghe xong thì ngây người.
Cô không ngờ Tiểu Hắc lại là một con sói yêu nước.
“Có lẽ Tiểu Hắc cũng không quên Mũm Mĩm.” Vệ Lăng suy đoán như vậy.
Tần Thanh Man nghĩ tới sói con càng ngày càng béo, càng ngày càng thông minh. Nếu không phải là chó sói, cô cũng đã cho rằng mình đã nuôi được một đứa trẻ thông minh.
“Vợ à, không nói về nhóm Tiểu Hắc nữa, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”
Vệ Lăng và cô đi một hồi, bụng đã tiêu hóa khiến anh nóng lòng với tiết mục vào buổi tối, muốn về sớm một chút.
Lúc Vệ Lăng không nhắc thì Tần Thanh Man còn chưa ý thức được buổi tối sẽ gặp phải chuyện gì nhưng lúc này nghe Vệ Lăng nói như thế, cô cũng lập tức hiểu ra, mặt từ từ đỏ lên, tim đập cũng nhanh hơn không ít.
Lần nữa trở lại trên đảo, chân trời đã là hoàng hôn màu cam, chỉ còn chút nữa là trời sẽ tối.
“A Lăng, anh đi rửa mặt đi.”
Đêm động phòng hoa chúc còn chưa bắt đầu, Tần Thanh Man đã chỉ huy Vệ Lăng.
Không phải cô nóng vội, mà nếu như đã quyết định, đương nhiên phải làm cho ngày hôm nay tuyệt đối hoàn hảo, cô còn chuẩn bị quà tân hôn cho Vệ Lăng nữa.
Đối mặt với hành động hối mình đi tắm của Tần Thanh Man, Vệ Lăng ôm đồ ngủ vợ nhét vào trong lòng mà ngứa ngáy khó nhịn, trong nháy mắt anh muốn bỏ vợ vào túi khiêng rồi đưa vào phòng tắm để cùng tắm.
Nhưng cuối cùng Vệ Lăng vẫn một mình vào phòng tắm.
Ba gian phòng đều đã đốt đèn dầu, tuy rằng không có ánh sáng sáng rỡ như đèn điện, nhưng việc thắp đèn dầu trong ngôi nhà gỗ tràn ngập sự cổ kính cũng mang đến hương vị rất khác, dù sao cho dù là Vệ Lăng hay là Tần Thanh Man thì cũng thấy rất quen thuộc.
Vệ Lăng tắm rửa không có vội vàng, mà chậm rãi tắm rửa.
Ngâm mình trong nước nóng hơn mười phút, Vệ Lăng mới đứng dậy. Khi đứng dậy anh lập tức múc nước ở trong thùng nước bên cạnh để cọ rửa toàn thân, nước này là nước lạnh nhưng nhiệt độ trên đảo cao, nên anh cũng không cảm thấy lạnh.
Ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này cơ thể của anh đã sớm nóng bỏng không thôi, nếu không phải dùng nước lạnh để đè nén, anh cũng lo mạch sẽ đập đến mức vỡ cả mạch máu.
Cọ rửa toàn thân bằng nước lạnh, Vệ Lăng miễn cưỡng khôi phục sự bình tĩnh.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Đàn ông kiềm chế hơn mấy tháng mà giờ đây có thể miễn cưỡng khống chế không hớ hênh là đã giỏi lắm rồi. Nếu không phải có sự dè dặt của thế tử Quốc Công khiến anh giữ lại dáng vẻ quý công tử thì từ khoảnh khắc đưa vợ lên đảo là anh đã muốn làm gì thì làm rồi.
Vệ Lăng lau khô bọt nước trên người, phủ thêm đồ ngủ rồi rời khỏi phòng tắm.
Điều hài lòng nhất khi anh đến thế giới này đó là độ dài của tóc.
Làm quân nhân thì đều là tóc đầu đinh ngắn ngủi, điểm tốt là cho dù mùa đông hay là mùa hè, tùy tiện dùng khăn lông lau một cái là có thể khô, tốt hơn thời xưa rất nhiều. Người xưa dù là nam hay nữ đều phải để tóc dài, mùa hè gội đầu thì còn thuận tiện, mùa đông gội đầu thật sự vô cùng phiền toái.