Ngoài cửa, Vệ Lăng thấy vấn đề đã được giải quyết chỉ có thể thầm thở dài một tiếng trong lòng. Xem ra sau này hắn phải lấy lòng cậu em vợ này rồi.
Sau khi nghiệm ra điều này, Vệ Lăng đến phòng bếp thêm củi.
Bếp lò trong phòng khách cũng phải cho thêm củi, nếu không lửa tắt lát nữa hai chị em Tần Thanh Man rời giường sẽ không có nước ấm để dùng.
Trong phòng phía tây, Tần Thanh Man đã giải quyết xong chuyện chia phòng ngủ, lại nhớ tới mấy lời Sở Sở nói với Vệ Lăng hôm qua bị cô nghe được, nghiêm mặt lại, hỏi: “Đúng rồi, có phải em có chuyện gì quên không nói cho chị không?”
“Không có mà!”
Sở Sở thấy hơi mơ màng.
“Em nghĩ kỹ lại đi, hôm qua ai tới nhà mình?” Tần Thanh Man nhắc nhở Sở Sở.
“Nhớ rồi, là mấy người chị Thải Vân, bọn họ xấu lắm, nhân lúc chị không có nhà đến định đến nhà mình xin lương thực y như mấy bà thím ấy, mấy người anh Kiến Minh còn định bắt Đại Bạch với Tiểu Bạch đi ăn thịt cơ!”
Bla bla, Sở Sở kể hết chuyện ngày hôm qua mình một mình ở nhà bị bắt nạt thế nào cho Tần Thanh Man.
Nhân tiện tố cáo luôn mấy ông anh bà chị họ.
Bây giờ trong nhà không chỉ có chị mà còn có cả anh rể tương lai, mà anh rể tương lai còn bắt được cả lợn rừng, cậu nhóc cảm thấy vô cùng an toàn nên không còn phải sợ hãi nữa. Thậm chí cậu nhóc còn hy vọng mấy anh chị họ kia lại đến để chị với anh rể bắt nạt lại.
Sở Sở còn nhỏ, có tâm tư gì cũng giấu không được, Tần Thanh Mạn có thể nhìn ra được ý nghĩ trong lòng đứa trẻ này thông qua nét mặt của cậu nhóc.
Vốn nghe nói sau khi mình lên núi Tần Thải Vân mang mấy đứa trẻ nhà khác đến gây chuyện cô rất tức giận nhưng nhìn thấy vẻ mặt kích động của Sở Sở cô lại thấy có chút buồn cười. Hôm qua cô về muộn, không thấy được dáng vẻ thê thảm của mấy người Chu Hồng Hà với Thần Thải Vân đúng là có chút tiếc nuối.
“Chị, để em nói chị nghe bây giờ Thải Vân xấu như thế nào nè. Cả cái đầu mất nguyên một mớ tóc, gồ ghề lồi lõm xong còn chảy máu, cả mấy thím kia nữa, hôm qua bọn họ đều bị khiêng vào nhà đó.”
Sở Sở tiếp tục miêu tả dáng vẻ của mấy người Chu Hồng Hà cho Tần Thanh Man nghe.
Hôm qua cậu ở nhà một mình bị dọa sợ, bây giờ mà không tranh thủ cười nhạo mấy họ hàng thân thích tâm thuật bất chính kia thì đúng là không cam tâm được.
“Đúng rồi, chị, mấy người thím hai có bắt chúng ta bồi thường tiền thuốc men không?”
Sở Sở đang đắc ý đột nhiên nghĩ đến điểm quan trọng, khuôn mặt nhỏ lập tức căng thẳng lên.
Nhà cậu làm gì có tiền mà bồi thường.
Nguy rồi, có phải cậu nhóc đã làm hỏng việc rồi không?
Tần Thanh Man thấy trong đôi mắt to tròn của Sở Sở bắt đầu xuất hiện một lớp nước, nhanh chóng xoa nhẹ đầu cậu nhóc một cái, tự tin nói: “Không sao đâu, em đâu có đến nhà bọn họ thả ngỗng ra mổ bọn họ đúng không, là bọn họ đến nhà chúng ta gây chuyện trước, ngỗng nhà chúng ta đánh bọn họ thuộc về hành vi phòng vệ chính đáng, ngay cả bọn họ có báo lên đồn công an thì bọn họ cũng không chiếm lý.”
“Thật ạ?”
Sở Sở chớp mắt một cái, lớp nước trong mắt nhanh chóng biến mất.
“Đương nhiên là thật rồi, đừng nói là phải bồi thường tiền chữa trị cho bọn họ mà chị còn phải đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần của bọn họ ấy. Tần Thải Vân một người trưởng thành đến nhà chúng ta bắt nạt em họ với năm tuổi, đúng là chỉ có cô ta mới làm được. Chờ đó, chị nhất định sẽ bắt cô ta phải xin lỗi em.”
Tần Thanh Man cũng không nói dối, đúng là cô định trừng trị Tần Thải Vân.
“Chị, chị thật tốt.” Sở Sở vui vẻ đến mức khuôn mặt nhỏ kia sắp nở hoa luôn rồi.
“Vui không?” Tần Thanh Man lại duỗi tay xoa xoa đầu Sở Sở.
“Vui lắm, chị, em siêu vui luôn.” Sở Sở không chút keo kiệt nở nụ cười thật tươi với Tần Thanh Man.
“Vui thì nhanh dậy đi, A Lăng đã dậy từ đời nào rồi mà chúng ta vẫn còn nằm trên giường thế này, xấu quá đi thôi.” Tần Thanh Mạn vén chăn lên rời giường.
Quần áo cần mặc đã được xếp ngay ngắn đặt ngay đầu giường gần lò sưởi. Trên giường rất ấm, quần áo cũng rất ấm, mặc lên người không lạnh chút nào.
Khi Tần Thanh Man sửa soạn bản thân thì Sở Sở cũng đang chỉnh lý lại bản thân.
Tuy cậu nhóc có chút thấp bé nhưng tay chân nhanh nhẹn, Tần Thanh Man sửa soạn xong thì cậu bé cũng đã làm xong.
Hai người cùng nhau rời giường, chắc chắn cũng phải dọn dẹp lại giường.
Tần Thanh Man gấp gọn chăn lại cất vào trong cái hòm cuối giường, vuốt phẳng ga giường, sau đó mới dẫn Sở Sở ra khỏi phòng.
Bếp lò trong phòng khách đã được Vệ Lăng bỏ thêm củi nên độ ấm trong nhà luôn được duy trì ổn định, mặc một chiếc áo len cũng có thể làm việc trong phòng khách được.