Tần Thanh Man đưa tay sờ quần áo được hong khô cả đêm, qua một đêm quần áo đã khô hoàn toàn, cô dứt khoát lấy xuống gấp lại, quần áo của mình với Sở Sở thì cất trong phòng tây còn của Vệ Lăng thì đặt trên giường đất ở phòng đông.
“Anh Vệ.”
Trong lúc Tần Thanh Man đang làm việc, Sở Sở ngậm bàn chải đánh răng tìm đến phòng bếp, nới phát ra mùi thịt kho thơm lừng.
Vừa vào phòng bếp đã thấy Vệ Lăng đang nhét thêm củi vào trong bếp.
Cậu nhóc lập tức chạy đến bên cạnh bếp nhìn chăm chú vào cái nồi sắt lớn đang bị nắp nồi đậy lại bằng ánh mắt nóng hừng hực. Dù không nhìn thấy được đồ ăn trong nồi nhưng cậu biết hôm nay có thịt ăn rồi.
“Chào buổi sáng, Sở Sở.”
Vệ Lăng ném thanh củi trên tay vào trong bếp, đứng lên chào hỏi cậu nhóc.
Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn Vệ Lăng.
Trời sáng nên nhìn rõ, thấy Vệ Lăng đẹp trai anh tuấn, tâm trạng của cậu nhóc rất tốt. Vốn từ của cậu không nhiều, không biết phải miêu tả thế nào về vẻ bề ngoài của Vệ Lăng, chỉ cảm thấy rất đẹp, đẹp như đứng chung một chỗ với chị ấy.
Tần Thanh Man cũng ngửi thấy mùi thịt kho thơm nức mũi, thế là vào bếp xem.
Trước khi vào bếp cô đã rửa mặt xong.
“Chị, thơm quá, thịt thơm ghê.” Sở Sở vừa đánh răng vừa chảy nước miếng tùm lum. Từ lúc chào đời đến giờ, đây là mùi kho thơm nhất mà cậu từng được ngửi. Còn chưa nhìn thấy thịt mà cái bụng của cậu đã liên tục kêu òng ọc vì mùi thơm mê người này rồi.
“Cái lò trong phòng đang hấp bánh bao đấy, em tranh thủ đi rửa mặt đi, rửa mặt xong chúng ta ăn thịt.”
Tần Thanh Man cũng bị mùi thịt kho trong nồi hấp dẫn nuốt ực một ngụm nước miếng, vừa nói cô vừa đi mở nắp nồi.
Mùi thịt vốn thơm giờ lại càng thơm hơn, thơm đến mức khiến cả ba người đứng ở đây đều không để ý tới hình tượng nuốt ực một cái.
“Ọc ọc ọc ——”
Sở Sở giật mình, nhanh chóng hoàn hồn chạy nhanh ra ngoài phòng bếp súc miệng sạch hết bọt trong miệng xong lại chạy về phòng dùng nước ấm lau sạch mặt, trước khi đi còn ngoan ngoãn bôi dầu ngao lên mặt.
Tuyết rơi, phải bảo vệ da mặt, nếu không thì chỉ cần không cần thận là có thể bị nứt nẻ.
Quay lại phòng bếp, Sở Sở lập tức chạy đến bên cạnh Tần Thanh Man xem thịt trong nồi.
Lúc này Tần Thanh Man đang cầm đũa khẽ lật nắp lên xem trong nồi đang thế nào rồi, một nồi nước kho đun cả lửa nhỏ cả đêm giờ đã đặc sệt lại, thịt heo thì chỉ cần dùng đũa đâm một cái là xuyên qua được.
“Thịt này em sẽ chia cho bí thư với hai chủ nhiệm. Lợn rừng là A Lăng đánh được, tuy không cần phải chia cho thôn một nửa nhưng theo lễ thì chúng ta vẫn nên chủ động biếu qua, coi như là mở đường.”
Tần Thanh Man vừa giải thích với Vệ Lăng vừa múc thịt trong nồi lên để nguội, nguội rồi mới dễ cho vào lồng đựng bánh bao mang đi tặng.
“Nghe theo em hết.” Vệ Lăng không nhúng tay vào việc lễ nghĩa qua lại của Tần Thanh Man.
“Chị, có phải sắp được tắt lửa rồi đúng không?” Sở Sở nhìn nồi đang bốc hơi nóng hỏi Tần Thanh Man.
“Cứ giữ lửa nhỏ là được.”
Tần Thanh Man cần giữ bếp nóng để duy trì không cho lòng với gan lợn đông lại, lát nữa hấp bánh bao xong, nội tạng đun xong vớt ra cắt là có thể ăn, không cần phải hao tâm tổn sức làm thêm đồ ăn.
Vệ Lăng không gấp quay về quân doanh, cộng thêm việc vừa mới ước định với Tần Thanh Man nên hai người nhất định phải nhân cơ hội ở chung với nhau, coi như là thành ý đối với cuộc hôn nhân này.
Nhân lúc bánh bao chưa hấp xong, Tần Thanh Man định dẫn Vệ Lăng mang thịt đi tặng.
Đầu lợn chia làm bốn phần.
Bí thư đại đội Trịnh An Quốc một phần, chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương với chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Quế Hoa cũng phải đưa mỗi nhà một phần, phần cuối cùng là giữ lại cho nhà mình, thế là chia xong cái đầu lợn.
Lúc Tần Thanh Man xếp thịt vào lồng liền nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Sở Sở.
Nghĩ nghĩ, cô lấy đũa gắp một miếng thịt đầu lợn trong nồi giữ lại cho nhà mình, thịt vốn hơi đông lại lập tức tan ra, lúc này cô mới gắp thịt đến bên miệng Sở Sở, “Nếm thử đi.”
“Dạ.”
Sở Sở hưng phấn gật gật đầu, há miệng ăn miếng thịt kia.
Thịt đầu lợn kho thơm mềm ngập miệng, không hề ngấy mà ngược lại vị trong miệng vô cùng đậm đà, ngon đến mức Sở Sở không muốn mở miệng, chỉ liên tục gật mạnh đầu với Tần Thanh Man, đôi mắt to tròn vui vẻ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Thấy cậu bé vui vẻ như vậy, đôi mắt to tròn của Tần Thanh Man cũng cong lên.
Ngay lúc cô đang định đặt đũa xuống thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt hâm mộ của Vệ Lăng, hâm mộ cái gì?