Tần Thanh Man lập tức hiểu ra.
Trái tim đột nhiên nhảy chậm mất một nhịp, tay nhanh hơn não, khi Tần Thanh Man hồi thần lại thì cô đã gặp thêm một miếng thịt đưa đến bên miệng Vệ Lăng.
Được Tần Thanh Man tự mình đút cho ăn, Vệ Lăng hoàn toàn không để ý tới chiếc đũa này vừa nãy đã gắp cho Sở Sở ăn, hắn há miệng ngậm lấy mỹ thực trên đôi đũa. Mỹ thức vào trong miệng, mắt hắn cũng cong lên y như Sở Sở.
Có thể thấy được tâm trạng lúc này của Vệ Lăng vô cùng tốt, tốt đến mức vành tai hơi đỏ lên.
“Chúng ta đi tăng thịt thôi.”
Tần Thanh Man để đũa xuống, có chút không dám nhìn vào mắt Vệ Lăng, ôm lồng đựng bánh bao định ra ngoài.
Vệ Lăng ngăn Tần Thanh Man lại, giành trước một bước dùng đũa gắp cho Tần Thanh Man một miếng thịt lợn nóng hổi.
Nhìn miếng thịt lợn được đưa đến ngay bên môi mình, lại nhìn ánh mắt kiên định sáng ngời của Vệ Lăng, gương mặt vốn đã đỏ của Tần Thanh Man lại càng đỏ hơn.
“Chị, chị cũng ăn đi, ngon lắm á.”
Sở Sở cuối cùng cũng chịu nuốt thịt xuống lập tức đại diện cho Vệ Lăng nói.
Vệ Lăng lập tức thuận theo gật đầu.
Ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man cũng mang theo vẻ mong chờ.
Nhìn hai đôi mắt tuy khác ý nhưng lại nóng bỏng y hệt nhau, trái tim Tần Thanh Man không ngừng run rẩy. Đây là muốn cô trước mặt mọi người gián tiếp tiếp xúc thân mật Vệ Lăng ấy hả, làm vậy thì ngại lắm.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thật ra trong lòng cô đang muốn tạo phản, bắt đầu xuất hiện cảm giác thỏa mãn.
“Chị, nếm thử đi, ngon kinh khủng luôn.” Sở Sở giục Tần Thanh Man, trời lạnh, không ăn là thịt trên đũa sẽ nguội mất.
Cuối cùng, Tần Thanh Man cũng không phụ lòng mong đợi của Sở Sở với Vệ Lăng, ngậm lấy miếng thịt trên đũa.
Cũng làm trái tim Vệ Lăng đập loạn mất mấy nhịp.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Tần Thanh Man dính một lớp mỡ bóng, lòng hắn bắt đầu rối loạn, hắn rung động rồi.
Tần Thanh Man không chỉ mang thịt đầu lợn đi đưa lễ mà còn trả lại cho mỗi nhà một miếng thịt khoảng mười cân. Ở thôn Cao Sơn thì đây là một lễ vô cùng nặng, mấy nhà cũng đều đáp lễ lại.
Mùa này thịt ít, mấy nhà đều trả lễ bằng lương thực.
Giá trị của chỗ lương thực này cũng ngang với số thịt Tần Thanh Man tặng đi.
Nhìn Vệ Lăng khiêng lương thực trên vai, Tần Thanh Man lại có thêm hiểu biết mới về nếp sống của thôn Cao Sơn này.
Lãnh đạo thanh liêm, làm việc công bằng hợp lý, nhân phẩm của những nhà khác trong thôn cũng không chênh lệch nhiều.
Còn về phần mấy họ hàng thân thích cực phẩm hiếm có khó tìm nhà họ Tần kia, chỉ có thể nói là nguyên chủ xui xẻo dễ bị bắt chẹt, chỉ cần có thể đứng lên được, đi tìm bí thư hoặc chủ nhiệm phân xử, mấy người Chu Hồng Hà cũng không dám bắt nạt nữa.
Đưa lễ xong, lại nhận thêm được một đống lương thực, Tần Thanh Man cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Có những lương thực này, bọn cô với Sở Sở có thể ăn được đến khi hết tuyết và vào mùa trồng trọt năm sau.
Còn về Vệ Lăng, hắn ăn lương thực nhà nước nên không sợ không có cơm ăn.
Về đến nhà, bánh bao cũng vừa mới hấp xong được vài phút, bánh bao đàn hồi mềm xốp còn đậm mùi lúa mì thơm mát.
Tần Thanh Man cắt chút thịt đầu lợn, lòng với gan lợn ra để nguội, lại xào thêm chút dưa chua liền dọn cơm.
Một bữa cơm có thịt làm cả nhà ai ăn cũng thấy vui vẻ mỹ mãn.
Ăn uống no say, nghỉ ngơi một lúc, Tần Thanh Man lại chỉ huy Vệ Lăng mang thịt đã chia nhỏ từ trong sân đến cạnh giếng, đổ tuyết lên làm lạnh đồng thời giấu đi. Vị trí này gần với cả giếng nước lẫn phòng bếp, tiện để cô lấy thịt sau này.
Làm xong việc, cô lại ngâm phổi lợn, rửa sạch rồi mang đi hầm, phổi lợn được làm sạch cũng là đồ tốt, và cũng rất ngon.
Đông lạnh, bên ngoài nhà đều là tuyết, mấy người Tần Thanh Man cũng không đi ra ngoài, đóng cửa sống cuộc sống yên bình của mình.
Nhưng Chu Hồng Hà không chiếm được lợi thì sao có thể bỏ qua.
Vào lúc ba người Tần Thanh Man ngồi quanh bếp lửa sưởi ấm, cổng sân nhà cô bị đập mạnh.
Xuyên qua khe cửa sổ, Tần Thanh Man có thể thấy được ít nhất là hơn hai mươi người.
Trận chiến này hơi lớn nha.