Thập kỷ này căn bản không giống với những thập kỷ khác.
Có rất nhiều tội ác được che giấu trong thời kỳ này, có người bị oan trong thời gian này, cũng có người là thật sự phạm tội, rất nhiều lý do khác nhau, nhưng lại không nhận được chú ý, khi đời sau điều tra tài liệu và nhìn thấy thì thật sự giật mình.
“Khi đó là ai giới thiệu Cao Diệp Phương cho anh xem mắt vậy?”
Tần Thanh Man rất nghi ngờ cuộc xem mắt bị thất bại nửa đường của Vệ Lăng.
Theo lý mà nói thì Vệ Lăng ở cách rất xa thủ đô, cho dù cha mẹ có quan tâm thế nào cũng không đến nỗi sẽ sắp xếp cho hắn một người phụ nữ không hề quen biết lại còn cách xa ngàn dặm để xem mắt được, trừ phi bên phía Cao Diệp Phương có người sắp xếp cho.
“Nghe nói là mẹ anh.”
Vệ Lăng nói xong câu này, thần sắc cũng không hề thay đổi.
Tần Thanh Man: Đối với người thân của Vệ Lăng, Tần Thanh Man thật sự không dám tuỳ tiện đánh giá, cô suy nghĩ kỹ rồi mới nói : “Có phải cha mẹ của anh cũng bị người khác lừa không, hoặc là bị người ta đánh lạc hướng rồi?”
Dựa theo thông tin điều tra được, Cao Diệp Phương ở thủ đô đã có người đàn ông cô ta thích, cha mẹ của Vệ Lăng cho dù không có đáng tin, cũng không thể nào cho con trai mình bị cắm sừng được.
Chỉ có một khả năng duy nhất là bị người ta gài bẫy.
Nghe đâu người đàn ông ấy của Cao Diệp Phương có không ít quyền lực ở ủy ban cách mạng, nói không chừng thì chính là người đó, hoặc có thể là người đứng đằng sau người đó đang tính kế với nhà họ Vệ.
Vệ Lăng, nhà họ Vệ; Hoàng Uyển Thanh, nhà họ Hoàng; hai gia đình này được xem là hai gia đình quân sự hùng mạnh bảo vệ thủ đô, tuyệt đối là trung thành với chủ tịch, nhưng không ngăn nổi có người đang âm mưu muốn động đến hai gia đình này.
Đầu óc của Tần Thanh Man đột nhiên như sông biển đảo lộn.
Tuy là cô vẫn chưa trải qua cuộc tranh đấu chính trị, nhưng từ tài liệu lịch sử của đời sau cũng biết được rằng ở thời kỳ này có rất nhiều điều không đơn giản, nếu không thì đã không có sự sụp đổ của một vài người trong vài năm tới, cho nên Cao Diệp Phương rất có khả năng làm một quân cờ nào đó.
Là quân cờ âm mưu dùng để chống đối lại nhà họ Hoàng và nhà họ Vệ.
Tần Thanh Man đoán được khả năng này, lại không thể nói rõ với Vệ Lăng, bởi vì điều này có thể sẽ làm liên luỵ đến tương lai, là một người không thể thay đổi lịch sử được mà nói, chỉ có thể tìm cách để bản thân cô tránh né nguy hiểm, càng không thể thay đổi lịch sử.
“A Lăng, anh đừng quá lo lắng, có thể là dì thật sự bị lừa rồi.”
Tần Thanh Man cảm thấy mẹ của Vệ Lăng cho dù không có thích hắn đi nữa, cũng không có khả năng đem cả nhà họ Vệ ra để mà đùa giỡn.
Nếu như nhà họ Vệ gặp nạn, mẹ của Vệ Lăng cũng không thể thoát khỏi bánh răng của số mệnh, khả năng duy nhất chính là đối phương cũng bị người ta lừa, bị lừa rồi nên mới chọn người như Cao Diệp Phương để Vệ Lăng đi xem mắt.
Vệ Lăng cũng chẳng mảy may để ý gì đến việc mẹ của hắn có phải bị lừa hay không, hoặc có thể là hắn không hài lòng với nguyên chủ, dẫu sao thì hắn rất vui mừng vì gặp được Tần Thanh Man.
Còn yêu Tần Thanh Man từ cái nhìn đầu tiên nữa.
“Vợ, có em bên cạnh thì cả đời này của anh cũng mãn nguyện rồi. Những người khác thì anh không quan tâm.” Vệ Lăng nói xong thì quay người ôm chặt lấy Tần Thanh Man, hắn cảm thấy phải chúc mừng một chút về cuộc gặp gỡ tình cờ và bên nhau trong cuộc đời này.
Hắn tự thú rằng từ khi nhận được quà của Tần Thanh Man vào đêm tân hôn là đã đoán được vợ hắn có khả năng biết được lai lịch thật sự của bản thân hắn.
Lúc trước Vệ Lăng không có đề phòng với Tần Thanh Man và Sở Sở, cũng không nghĩ đến sẽ có người tin những ly kì của thân thế bản thân hắn, hắn dùng chuyện xưa để tiết lộ một ít thân thế của bản thân mình, kết quả vợ hắn đã thông minh đoán ra được phần nào.
Hắn cảm thấy rất vui vẻ khi có một người vợ thông minh như vậy.
“A Lăng, không phải nói hôm nay nghỉ ngơi sao?” Tần Thanh Man không ngờ đến Vệ Lăng nói làm là làm, cô chẳng có chuẩn bị chút gì cả.
Cô không có chuẩn bị, nhưng cơ thể cô sớm đã quen với Vệ Lăng.
Cô rất quen thuộc mà chủ động đón nhận, trong chốc lát hai vợ chồng họ bắt đầu thấy tê dại đầu óc vì hưng phấn, tất cả các giác quan cũng bị khơi dậy, hai người họ vốn chưa dậy rời giường có lẽ trong một đoạn thời gian ngắn cũng không cần phải dậy nữa.