Mấy ngày nay Tần Thanh Man với Vệ Lăng không có ở nhà, Hoàng Uyển Thanh với Sở Sở đều rất vui vẻ.
Sở Sở xem như cũng còn nhận thức, nghe lời của Tần Thanh Man, dành thời gian ở nhà để học tập và luyện chữ. Hoàng Uyển Thanh lại là sinh viên đại học, tuỳ ý dạy dỗ Sở Sở là chuyện nhỏ nhặt thôi, mỗi ngày sau khi tan làm, sau khi ăn cơm hai người đã chủ động ngồi học một lát.
Hoàng Uyển Thanh đã tốt nghiệp đại học rồi, cô ấy dự định sẽ đi chi viện cho biên cương, cho nên mới có thể lấy danh nghĩ là thanh niên trí thức làm thư ký trợ lý cho phó quản lý nông trường.
Sau khi Tần Thanh Man rời nhà, mỗi buổi sáng Hoàng Uyển Thanh lại dậy sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, dậy sớm như vậy là để làm đồ ăn cả ngày cho Sở Sở.
Tuy là Sở Sở nói rằng bản thân có thể luộc vụn ngô được, nhưng cô ấy vẫn kiên trì mỗi sáng dậy sớm nhào bột làm mì sợi, buổi tối thì ăn bánh bao hấp Tam Hoà.
Món chính đơn giản, đồ ăn cũng dễ làm.
Tần Thanh Man đã nấu một nồi bánh bao nhân thịt lớn cho hai người họ, chia thịt băm thành từng miếng lớn, hoàn toàn có thể lấy thêm một cái thìa, thêm một chút nước, sau đó ăn chung với nhiều món khác, nó giống như là đang ăn một nồi lẩu lớn vậy, ăn lẩu vào mùa đông là một sự hưởng thụ không gì sánh bằng.
Hoàng Uyển Thanh ở nhà với Sở Sở vô cùng đắc chí, hôm đó, sau khi tan làm thì bị Cao Diệp Phương chặn lại ở phòng làm việc.
Hoàng Uyển Thanh là thư ký, tất nhiên là sẽ tan làm muộn hơn phó quản lý Chu Bang Quốc.
Kết quả Chu Bang Quốc vừa mới rời đi chưa đến mấy phút, cô ấy còn chưa kịp dọn dẹp phòng làm việc thì Cao Diệp Phương đã đến rồi.
Đến rồi thì thôi, còn đóng cửa lại nữa.
Cửa vừa đóng, Hoàng Uyển Thanh liền bắt đầu lo lắng, ánh mắt nhìn Cao Diệp Phương cũng trở nên đầy cảnh giác, tuy là dáng người cô ấy cao hơn Cao Diệp Phương, nhưng cô đúng là không yên tâm về Cao Diệp Phương.
Chủ yếu là con người Cao Diệp Phương quá kiêu ngạo, cô ấy lo lắng bản thân vừa buông lỏng một chút đã bị lừa rồi.
“Uyển Thanh, cô phải giúp tôi chuyện này”
Cuối cùng không đến lượt Hoàng Uyển Thanh chất vấn Cao Diệp Phương, Cao Diệp Phương vừa mới dời tầm mắt đã nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh bắt đầu khóc rồi.
“Tôi không giúp chị được, tôi cũng không có bản lĩnh gì để giúp, chị đừng có tìm tôi, tôi thật sự lực bất tòng tâm.” Hoàng Uyển Thanh cũng không hỏi Cao Diệp Phương muốn nhờ chuyện gì đã trực tiếp từ chối rồi.
Những giọt nước mắt của đối phương trước mặt cô ta cũng đều vô dụng mà thôi.
Cao Diệp Phương: ... Cô ta đã đánh giá thấp tính quật cường của Hoàng Uyển Thanh rồi.
“Cao Diệp Phương, thật đó, chị đừng thấy tôi làm việc bên cạnh phó quản lý, nhưng tôi tin là chị cũng biết quyền lực của đồng chí Chu Bang Quốc ở nông trường này cũng không quá lớn. Phó quản lý cũng không có người nào nịnh bợ, càng huống hồ gì đến tôi, chị đến tìm tôi nhờ giúp đỡ, còn không bằng đi tìm cái người họ Triệu kia còn dễ dàng hơn nữa.”
Hoàng Uyển Thanh không biết Cao Diệp Phương có còn qua lại với Triệu Thiên Thành hay không, nhưng với sự hiểu biết của cô ấy về Cao Diệp Phương thì khi con người này chịu ấm ức chuyện gì, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua, cho dù ngoài mặt tỏ vẻ không liên quan gì đến Triệu Thiên Thành, nhưng sau lưng tuyệt đối không có sạch sẽ gì.
“Uyển Thanh, tôi có thai rồi.” Cao Diệp Phương trực tiếp ném ra một câu như sét đánh ngang tai.
Lông mày của Hoàng Uyển Thanh không hề nhúc nhích, cô ấy lập tức dứt khoát nói: “Không phải là điều chị muốn rồi sao, chúc mừng chị.” Cô ấy biết Cao Diệp Phương sớm đã muốn bước chân vào nhà của Triệu Thiên Thành, có con rồi, không phải là càng dễ dàng hơn nữa sao.
Cao Diệp Phương nhìn Hoàng Uyển Thanh như nước đổ đầu vịt, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng hơn.
Người ta thường nói người nằm trong chăn mới biết chăn có rận, Cao Diệp Phương đồng thời lên giường một trước một sau với hai người đàn ông, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết đứa bé trong bụng này là của người đàn ông nào, cô ta nào dám dùng đứa bé này để tính kế với Triệu Thiên Thành.
Mặc dù cô ta luôn lấy danh nghĩa của Hoàng Uyển Thanh để dây dưa cùng với người đàn ông không quen biết kia, nhưng cô ta cũng không dám giữ lại đứa bé không rõ thân thế này.
“Uyển Thanh, tôi không muốn đứa bé này.” Cao Diệp Phương nói lời thật lòng.