Làn da mềm mại giống như là đậu phụ, trông như có thể ép ra nước vậy.
“Chị, hôm nay chị đẹp lắm đó.” Sở Sở nhìn chiếc áo khoác da gấu vô cùng lộng lẫy trên người Tần Thanh Man, từ trước đến nay cậu chưa từng nhìn thấy chiếc áo khoác đẹp như vậy trong nhà, cho dù là khi cha cậu còn sống cũng chưa thấy.
“Em cũng có một cái.”
Tần Thanh Man đưa tay nhéo nhéo đôi má phồng lên của cậu.
Mấy ngày không gặp, khuôn mặt của Sở Sở càng tròn hơn, có thể thấy được mấy ngày này ở nhà Hoàng Uyển Thanh chăm sóc cậu cực kì tốt.
“Em cũng có?”
Sở Sở ngạc nhiên kêu lên.
“Ừm, em cũng có, em quên rồi đó, cuối năm ngoái chị với A Lăng nhặt được một bộ da gấu trên núi, đem về xử lý lại, A Lăng bảo người làm áo cho chúng ta, em cũng có một cái.” Tần Thanh Man nhắc nhở Sở Sở, đồng thời cũng nói cho Hoàng Uyển Thanh biết cái áo này là có từ trước khi quen biết Hoàng Uyển Thanh.
Nói cho cùng trong nhà hai người đều có áo khoác da, lại vô tình bỏ qua Hoàng Uyển Thanh, như vậy hơi không thích hợp cho lắm.
Sở Sở nghe Tần Thanh Man nhắc lại thì mới lục lọi ký ức, phấn khích nói: “Em nhớ ra rồi, em nhớ ra rồi, là bầy sói săn bắt đám gấu, chị đi cùng anh rể nhặt được bộ da đó, em nhớ là bộ da đó còn bị con sói cắn rất nhiều lỗ.”
Cậu vây quanh Tần Thanh Man, bàn tay nhỏ bé không ngừng chạm vào cái áo khoác.
Trong ký ức đều là hình ảnh tấm da bị rách rất nhiều lỗ nhỏ nhưng lại làm ra được một chiếc áo khoác lông thú rất đẹp đẽ, đúng là hiếm có thật.
Tần Thanh Man nghe thấy lời của Sở Sở thì mỉm cười và nói: “Đúng rồi, tấm da đó có rất nhiều lỗ lớn, phần cắt xén có thể dùng được không có nhiều, chỉ làm ra được hai cái, chị một cái, em một cái.”
“Anh rể không có à?” Giọng điệu của Sở Sở lộ đầy vẻ tiếc nuối.
“Đúng rồi, không đủ da để làm.” Tần Thanh Man mỉm cười xoa đầu của Sở Sở, cậu đúng là rất ngoan ngoãn lại rất hiểu chuyện.
“Chị, vậy em cũng không cần nữa, anh rể còn không có.” Sở Sở nói ra lời thật lòng.
“Cũng đã làm xong áo rồi, em không cần, chị còn có thể vứt nó đi được sao?” Tần Thanh Man xém chút nữa thì bị Sở Sở chọc cho cười.
Hoàng Uyển Thanh đứng bên cạnh nghe lý do rất rõ ràng, cô ấy cũng không cảm thấy đố kỵ trong lòng, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ của Sở Sở thật sự rất buồn cười. Cho nên cô ấy cũng bật cười và véo đôi má núng nính của Sở Sở rồi nói: “Sở Sở, người em nhỏ bé như vậy, cho dù em muốn đưa áo cho anh Vệ cũng không thể được, anh Vệ không mặc vừa áo quần của em đâu.”
Bây giờ cô ấy mới dám nói những lời như vậy là bởi vì Vệ Lăng đã đi dắt ngựa đến chuồng cừu, không có ở đây, nếu không thì khi đối mặt với Vệ Lăng, tất nhiên cô ấy không có nói ra mấy câu trôi chảy như vậy được.
“Vậy… vậy phải làm sao?” Sở Sở bị Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh người trước người sau hùa vào chọc ghẹo, đột nhiên cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Cậu luôn nghĩ rằng cả nhà đều phải có chiếc áo khoác này.
“Em đừng có nghĩ nhiều như vậy, A Lăng phải đi làm, bọn họ phải mang áo quần riêng biệt, đó là quy định. Chất liệu làm áo khoác ít, chỉ đủ làm hai cái, trời lạnh rồi, chúng ta không thể phụ tấm lòng của A Lăng được.” Tần Thanh Man bèn giải thích cho Sở Sở.
“Sở Sở, anh Vệ đều hi vọng em và chị Thanh Man đều khỏe mạnh.”
Hoàng Uyển Thanh cũng lên tiếng nói giúp cho Tần Thanh Man.
“Vâng.” Sở Sở gật đầu, cậu có thể cảm nhận được anh rể với chị đều là thật lòng thích nhau.
Tần Thanh Man thấy đã dỗ dành được Sở Sở, mới chuyển tầm mắt về phía Hoàng Uyển Thanh: “Uyển Thanh, da gấu đã hết rồi, nhưng trong nhà vẫn còn bộ da thỏ, toàn bộ là được dự trữ lúc trước, còn có vài cái là chú trong làng săn bắt được tặng, đến khi đó xem xem có đủ số lượng không rồi làm cho em một cái áo khoác.”
“Chị Thanh Man, không cần, không cần đâu, áo bông của em vẫn đủ mặc, áo bông cũ với áo bông mới vẫn còn tận mấy bộ, không cần làm đồ mới cho em đâu.” Sao Hoàng Uyển Thanh dám nhận áo khoác da thỏ Tần Thanh Man làm cho chứ, đến đây cô ấy mới biết áo khoác da thú hiếm có như thế nào.
Bây giờ có rất nhiều chỗ không cho săn bắn, da thú cũng không còn dễ có như lúc trước, những người có đủ khả năng để mặc đồ da thú đa phần đều xuất thân từ gia đình khá giả trong vùng.
Hợp tác xã cung - tiêu cũng không có da thú để bán, thật sự quá đắt, người bình thường thật sự không mua nổi.
Hoàng Uyển Thanh cũng không mua nổi, cô ấy không có tiền.
“Uyển Thanh, những tấm da đều là lúc săn bắn ở trong thôn, nếu đủ sẽ may cho em một cái áo con mặc bên trong áo bông. Chỗ chúng ta ở trời lạnh, buổi sáng em lại ra ngoài sớm, phải mang để bảo vệ.” Tần Thanh Man vẫn khá phóng khoáng với người của mình.