Vào mùa đông năm ngoái cô còn dùng mấy tấm da thỏ may thành găng tay, trùm tai, còn có mũ cho nhà ba người bọn họ.
Những thứ này ở đây đều rất cần thiết, nếu như không bảo vệ tốt, thì rất dễ bị nứt da.
Nếu thật sự bị nứt da, vậy thì sẽ bị kéo dài rất lâu, khi phát tác vừa thấy ngứa vừa khó chịu.
“Chị dâu, vậy... để em mua của chị.” Hoàng Uyển Thanh không biết phải nói như thế nào nữa, chỉ có thể nói ra lời như vậy.
“Ngốc, người một nhà lại nói mua, em có xem tụi chị là người một nhà không vậy.” Tần Thanh Man xoa đầu Hoàng Uyển Thanh, kéo mọi người vào nhà, lúc này Vệ Lăng đã dắt ngựa vào chuồng xong cả rồi.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng quay về, Sở Sở là người phấn khích nhất.
Cậu bận rộn chạy trước chạy sau, chốc lát lại đổ nước cho bọn họ rửa tay, chốc lát lại đi pha nước mật ong.
Sở Sở biết rõ Tần Thanh Man không thích uống quá ngọt, cho nên đã bỏ mật ong ít hơn một chút.
Hoàng Uyển Thanh cũng không có ngồi nhìn, mà là bận rộn làm cơm trong bếp. Cô ấy không biết làm những món quá phức tạp, nhưng cô ấy biết nấu lẩu, dưới nồi là thịt ba chỉ mà Tần Thanh Man đã chiên trước đó, thêm nước rồi cho thêm các loại nấm, cải thảo, bún, còn có khoai tây, củ cải, đậu phụ đông lạnh, ăn cũng cực kỳ ngon.
Tần Thanh Man cưỡi ngựa xuống núi cả nửa ngày, tuy là không cần đi bộ, nhưng thân thể thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh với Sở Sở dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, cũng im lặng tận hưởng sự chăm sóc của hai người họ.
Cả nhà họ náo nhiệt cùng nhau ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi rồi mới đi ngủ.
Về đến nhà, bất kể là Vệ Lăng hay là Tần Thanh Man đều bắt đầu nề nếp, buổi tối lên giường, hai người họ cũng không làm chuyện gì không phù hợp với trẻ nhỏ, mà lại yên lặng ôm nhau, còn thì thầm nói chuyện.
Ngày mai Vệ Lăng phải quay lại quân đội để trả phép đi làm trở lại.
“A Lăng, tối mai anh có về nhà không?” Tần Thanh Man nhỏ giọng hỏi Vệ Lăng, cô nhớ là trước khi nghỉ phép thì Vệ Lăng đã không về nhà gần nửa tháng trời.
“Có.”
Vệ Lăng chỉ đơn giản nói một câu, suy nghĩ một chốc, rồi mới bổ sung thêm: “Vợ, ngày mai làm cơm nhiều thêm một chút, anh dẫn đám người Đỗ Hoành Nghị về nhà ăn cơm.” Khoảng thời gian này hắn không bận rộn chuyện ở quân đội thì cũng bận rộn chăm lo cho gia đình nhỏ của Tần Thanh Man, đã chểnh mảng đến đám người Đỗ Hoành Nghị rồi.
Đoán chừng lần này quay về sư đoàn chắc chắn bọn họ sẽ oán trách hắn cho mà xem, cho nên hắn dứt khoát sắp xếp một bữa ăn mời cơm bọn họ.
“Mấy người sư đoàn trưởng có đến không?” Tần Thanh Man hỏi.
“Mấy người sư đoàn trưởng bọn họ rất bận rộn, chỉ có ba người Đỗ Hoành Nghị.” Vệ Lăng về sau cũng không có can thiệp vào chuyện của đặc vụ địch nữa, nhưng cũng biết rõ Vương Thừa Bình chắc chắn rất bận rộn, suy cho cùng thì Tống thiếu tướng vẫn còn ở sư đoàn.
Cũng chứng minh chuyện của đặc vụ địch rất khó giải quyết.
“Vậy ngày mai chúng ta ăn lẩu đi.” Tần Thanh Man nói câu này không phải là làm biếng không muốn nấu cơm, mà là vào thời tiết mấy ngày này thì ăn lẩu đúng là sảng khoái từ trong ra ngoài.
Nấu lẩu chỉ cần nấu nồi nước ngon, lúc ăn thì muốn thêm cái gì cũng được cả.
“Vợ, em cứ xem sắp xếp như thế nào đi, bọn anh ăn gì cũng được cả.” Vệ Lăng cúi đầu hôn lên trán của Tần Thanh Man, ôm vợ trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn. Tuy là khi ôm vợ thì cơ thể hắn có chút kích thích, nhưng hai người họ đã triền miên với nhau suốt mấy ngày rồi, hắn vẫn có thể kiểm soát được dục vọng của bản thân.
“A Lăng, công xã sắp tổ chức bầu cử cán bộ rồi, em cũng sẽ tham gia tranh cử.”
Tần Thanh Man nói Trịnh An Quốc bọn họ đã sắp xếp ổn thoả từ lâu rồi.
Vệ Lăng khẽ cau mày, nhớ đến Chu Kinh Quốc, lúc trước hắn có gây chút phiền phức cho Chu Kinh Quốc, cũng không biết người này đã xử lý xong hay chưa, chỉ cần nghĩ đến chuyện vợ của hắn sẽ làm việc chung với loại người này thì hắn lại cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn cũng biết hội ủy ban cách mạng lúc đó là một tình hình lớn trong cả nước, hắn lại bất lực, chỉ hi vọng Chu Kinh Quốc biết điều một chút, không trêu chọc vợ hắn tức giận nữa.
“Vợ ơi, anh đi hối thúc Quân khu trao cho em tấm bằng khen cá nhân tiên tiến dám làm việc nghĩa mà Quân khu nợ em nhé.” Vệ Lăng biết do vấn đề tuổi tác của Tần Thanh Man, nếu muốn trở thành lãnh đạo của công xã, cô chắc chắn cần phải có thành tích lớn, và tấm bằng khen của Quân khu chính là sự bảo đảm cho sự nghiệp của cô.
“Được.” Tần Thanh Man cười toe toét.
Cô đã từng nói với Vệ Lăng về chuyện bầu cử ở công xã, vốn dĩ cô đã thúc giục Quân khu nhanh chóng trao tặng bằng khen cho bản thân, nếu có con dấu Quân khu trên tấm bằng khen thì bất kỳ chức vụ nào cô đảm nhiệm ở công xã cũng sẽ không có lời đàm tiếu.
Bởi vì cô kiếm sống dựa trên năng lực của mình.
Hai vợ chồng nói chuyện to nhỏ thêm một lúc rồi mới ôm nhau ngủ.