“Không có, giờ này vốn dĩ phải thức dậy rồi.”
Tần Thanh Man thấy Hoàng Uyển Thanh có hơi cẩn thận quá mức, cô đoán có lẽ đối phương sợ Vệ Lăng tức giận.
“Ngày mai em sẽ nhẹ tay hơn.” Hoàng Uyển Thanh vẫn khá biết ý.
“Uyển Thanh, sau này em không cần phải dậy sớm, có chị ở nhà, không để Sở Sở đói đâu.” Lúc này Tần Thanh Man đã rửa mặt xong, cô đi đến bếp đun nước sôi để luộc mì.
“Chị dâu, không sao, mấy ngày qua em quen dậy sớm rồi, dậy sớm tốt cho sức khỏe.” Hoàng Uyển Thanh nghĩ Tần Thanh Man đang lịch sự.
Lúc này Tần Thanh Man đang ở cạnh tường cầm kéo và rổ để cắt cây đậu tương đã nảy mầm để lấy hạt, nghe Hoàng Uyển Thanh nói vậy, cô chỉ có thể giải thích: “Uyển Thanh, trời lạnh, chị muốn ngủ nướng chút.”
Nếu Hoàng Uyển Thanh dậy sớm, cô cũng không đành lòng nằm trên giường làm ngơ như không nghe thấy gì cả.
Hoàng Uyển Thanh mất vài giây mới phản ứng được, mặt cô ấy lập tức đỏ lên, nhưng khi đối mặt với Tần Thanh Man thì vẫn khá dũng cảm, cười thấp giọng nói: “Chị dâu, chị yên tâm đi, ngày mai em sẽ không dậy sớm nữa, em sẽ ăn sáng ở nhà ăn.”
Tần Thanh Man nhìn vẻ mặt Hoàng Uyển Thanh thì biết cô ấy nghĩ lung tung rồi, nhưng chuyện này cũng khó giải thích, cô chỉ có thể cười đẩy nhẹ Hoàng Uyển Thanh một cái.
Cùng là con gái, nói chuyện quan tâm nhau cũng bình thường thôi.
“Đúng rồi, Uyển Thanh, chiều em về sớm một chút nhé, hôm nay Đỗ Hoành Nghị cùng mọi người sẽ đến nhà ăn cơm.” Tần Thanh Man nhớ lời nhắc của Vệ Lăng nên cũng nhắc Hoàng Uyển Thanh.
Mặc dù Hoàng Uyển Thanh tan làm trước sư đoàn, nhưng từ nông trường về tới đồn Kháo Sơn cũng mất cả tiếng đồng hồ, nên lúc Hoàng Uyển Thanh về đến nhà trời đã tối, đó cũng là lý do Tần Thanh Man nhờ Trịnh An Quốc đưa đón Hoàng Uyển Thanh lên xuống làm.
“Em biết rồi.”
Vì trong lòng Hoàng Uyển Thanh luôn nghĩ đến một người, nên cô ấy thật sự không có cảm tình gì với Đỗ Hoành Nghị và các sĩ quan ưu tú khác, nghe Tần Thanh Man nói thì lập tức gật đầu.
Ngược lại cô ấy lo Cao Diệp Phương lại tìm đến mình gây rối.
Lúc này Hoàng Uyển Thanh đã cắt xong mì, Tần Thanh Man cũng rửa sạch rau, trước khi cho mì vào nồi, Vệ Lăng và Sở Sở cũng thức dậy.
Sau khi dọn dẹp ở phòng phía Tây, Vệ Lăng nhìn qua phòng khách rồi cầm thùng ra bể nước.
Trong bể nước chỉ còn ít nước, hắn phải đổ nước đầy bể, nếu không người vất vả sẽ là Tần Thanh Man.
Vệ Lăng ra giếng múc nước, còn Sở Sở thì vội vàng vệ sinh cá nhân.
Vệ sinh, cậu đi vắt sữa dê. Họ sắp ăn sáng rồi, bữa sáng của sói con cũng phải chuẩn bị xong.
Sở Sở cầm thùng sữa đi ra chuồng dê, lập tức nhìn thấy ngựa của Vệ Lăng.
Con ngựa oai vệ và cao quý nhìn xuống chú sói con và Sở Sở bằng đôi mắt trong veo đầy tò mò.
“Ôi!”
Sở Sở nhìn con ngựa to, cậu vô cùng muốn sờ vào nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.
Cậu phải vắt sữa, không được làm bẩn tay.
Trong khi Sở Sở ngồi xuống vắt sữa thì sói con lại liều lĩnh chạy đến dưới chân con ngựa, thân hình mũm mĩm ngước nhìn con ngựa thần thái tuyệt vời, sủa lên “Gừ gừ gừ”.
“Đừng quậy phá Mũm Mĩm, coi chừng bị đá đó.”
Sở Sở vừa vắt sữa vừa nhắc nhở sói con, sói con nhà cậu cái gì cũng tốt, chỉ là lá gan có hơi lớn, cái gì cũng dám trêu chọc.
Sói con không hiểu lời Sở Sở, nó vẫn vui vẻ chạy loanh quanh dưới chân ngựa.
Con ngựa của Vệ Lăng cũng khá ôn hòa, lại thấy trên người Sở Sở và sói con có mùi của Vệ Lăng nên nó cũng không hung dữ, vẫn ăn cỏ và bỏ qua trò nghịch ngợm của sói con.
Qua vài tháng vắt sữa, kỹ thuật của Sở Sở đã rất thành thạo.
Giờ cậu có thể vắt sữa nhanh và tốt, thời gian vắt sữa cũng rút ngắn đi nhiều, khi Tần Thanh Man gọi vào ăn sáng, cậu đã có thể mang thùng sữa vào nhà.
Sở Sở xách thùng sữa đi, đương nhiên sói con cũng sít sao chạy theo.
Bởi vì nó biết trong đó là bữa sáng của mình.
Nhà họ Tần làm bữa sáng sớm nên cũng ăn sớm, sau khi ăn xong, Hoàng Uyển Thanh chuẩn bị đi làm, Vệ Lăng dẫn Sở Sở và sói con ra sân tập thể dục sau bữa ăn, nếu là trước đây họ sẽ vận động xong mới ăn sáng.
Hôm nay là ngày đặc biệt nên cũng cư xử đặc biệt.
Tần Thanh Man ở trong nhà dọn dẹp sữa dê.
Sói con uống không nhiều, sữa còn lại khá nhiều, Hoàng Uyển Thanh đi làm không thể uống được, Tần Thanh Man để lại phần của mình và Sở Sở, phần sữa dê còn lại trộn với bột mì.
Đã lâu không ăn bánh mì nướng, cô quyết định sẽ làm một ít.
Lát nữa cũng có thể để Vệ Lăng mang đi cho Đỗ Hoành Nghị và mọi người, lần nào lên nhà Vệ Lăng họ cũng mang theo khá nhiều thịt, Tần Thanh Man cảm thấy có hơi xấu hổ vì cũng đã lâu cô không chiêu đãi bọn họ.