Khi Vệ Lăng dẫn Sở Sở tập xong trở vào nhà, cả phòng khách đã ngập tràn hương thơm.
“A Lăng, anh mang cho Đỗ Hoành Nghị và mọi người một ít này đi.” Tần Thanh Man dùng muôi múc bánh mì ra khỏi nồi cho vào giỏ liễu, đồng thời nhắc Vệ Lăng.
“Được.” Vệ Lăng đến giúp Tần Thanh Man.
Có Vệ Lăng giúp, chưa đầy một phút Tần Thanh Man đã xếp xong bánh mì, cô lấy vải mỏng phủ lên trên để tránh bụi bẩn rồi đưa cho Vệ Lăng, cô biết hắn sắp đi làm ở Sư đoàn.
“Vợ.”
Vệ Lăng một tay nhận lấy giỏ do Tần Thanh Man đưa, một tay ôm eo cô.
Lúc này Sở Sở đã dẫn sói con đi chạy bộ với các bạn nhỏ trong đồn, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng họ.
Tần Thanh Man hiểu ý Vệ Lăng, đối mặt với sự âu yếm của chồng, cô cũng không làm bộ, ngay lập tức kiễng mũi chân đứng thẳng người hôn lên môi hắn.
Sau khi nụ hôn triền miên vừa dứt, Vệ Lăng cầm theo giỏ liễu cưỡi ngựa đi về Sư đoàn.
Tần Thanh Man thì đi lục tìm da thuộc trong kho.
Cô từng may quần áo cho Hoàng Uyển Thanh, biết kích cỡ của cô ấy, cô định tìm da thuộc may áo da cho cô ấy.
Trong nhà có máy may, việc may quần áo rất đơn giản và thuận tiện.
Điều bất tiện có lẽ là phải đi mua chỉ may đặc biệt cho áo da ở Hợp tác xã cung - tiêu, da thuộc và vải khác nhau, cần chỉ đặc biệt mới có thể may được, chỉ thường sẽ dễ bị đứt.
Sau khi lục tìm, Tần Thanh Man tìm được không ít da thuộc.
Những miếng da thuộc này thật ra không phải do cha mẹ của nguyên chủ tích trữ lại, nếu nhà có nhiều da thuộc như thế, nguyên chủ sao có thể bị chết rét được, sở dĩ Tần Thanh Man nói với Hoàng Uyển Thanh da thuộc được tích trữ từ trước là vì lo sẽ để lại gánh nặng tâm lý cho cô ấy.
“Chị, sao nhà mình lại có nhiều da thế?”
Tần Thanh Man ở trong kho một hồi khá lâu, Sở Sở chạy bộ xong đã vào nhà.
Tần Thanh Man liếc nhìn Sở Sở đang dùng khăn lau mồ hôi, nói: “Da này là năm ngoái chị đổi với chú Vĩnh Phúc.”
Trương Vĩnh Phúc là thợ săn lão luyện ở đồn Kháo Sơn, ông ấy có nuôi vài con chó săn, mỗi năm vào dịp cuối năm sẽ dẫn thôn dân đi săn trên núi dưới sự dẫn đầu của Trịnh An Quốc, nhờ có chó săn giỏi nên nhà họ tích trữ được không ít da thú.
Năm ngoái khi phân chia con mồi, Trương Vĩnh Phúc tặng Tần Thanh Man và Sở Sở vài tấm da đã qua thuộc.
Tần Thanh Man nhận ra da thuộc nhà Trương Vĩnh Phúc thuộc loại tốt nên lập tức mang quà tới nhà để chủ động đổi lấy mấy tấm da thuộc với Trương Vĩnh Phúc, ban đầu cô định may áo da cho Vệ Lăng.
Sau đó vì bận nhiều việc nên bị trì hoãn.
Khi Vệ Lăng lấy ra áo lông gấu, cô mới nhớ ra những tấm da thuộc mình đổi được năm ngoái.
Lúc đó cô đổi khá nhiều, đừng nói là may áo cho Hoàng Uyển Thanh, may thêm áo da cho Vệ Lăng cũng đủ.
“Chị, da thuộc này sờ vào mềm thế.”
Sở Sở đã lau khô mồ hôi và rửa tay sạch sẽ, bây giờ cậu đang ngồi xổm bên cạnh Tần Thanh Man dùng bàn tay nhỏ xíu sờ vào các tấm da thuộc cô tìm ra.
“Đây đều là da thỏ, lông thỏ mềm mại, sờ vào cảm giác không tệ.” Tần Thanh Man giải thích với Sở Sở, nhưng mắt thì nhìn vào một tấm da lông lớn hơn nhiều.
Màu trắng tinh không có chút lông thừa.
Trông rất giống da thỏ, nhưng thực ra không phải, đó là da hồ ly, nhà Trương Vĩnh Phúc chỉ có một tấm, không lớn không nhỏ, không đủ may áo, chỉ đủ may cái khăn quàng cổ, nhưng Tần Thanh Man không muốn may khăn quàng cổ.
Khăn len đan đủ ấm rồi, không cần phải may khăn quàng da.
Cô định đợi xem, tiếp tục tìm kiếm thêm, xem có thể tìm thêm được da hồ ly trắng hay không, hoặc tìm thêm được tấm da thuộc nào chất lượng tương đương da hồ ly, rồi sẽ may thành một bộ đồ đẹp.
“Chị sẽ may áo da cho chị Uyển Thanh à?”
Sở Sở nhìn về phía Tần Thanh Man, đôi mắt trong veo có vẻ như muốn nói gì đó.
“Áo da của A Lăng tạm gác lại, may cho Uyển Thanh trước.” Tần Thanh Man biết Sở Sở muốn nói gì.
“Tại sao vậy?” Sở Sở hơi tức giận vì Tần Thanh Man không quan tâm đến anh rể mình.
Trong mắt cậu, chị đứng đầu, anh rể đứng thứ hai, chị Uyển Thanh chỉ có thể xếp thứ tư, vì chú sói con xếp thứ ba.
“Mùa đông anh rể em không sợ lạnh, may áo dày cho anh ấy anh ấy không thích, đợi sang xuân chị sẽ may loại mỏng cho anh ấy.” Tần Thanh Man thấy cậu bênh vực Vệ Lăng thì rất vui, cô vỗ vỗ đầu Sở Sở.
Đồng thời cô tiếp tục giải thích: “Uyển Thanh mỗi ngày phải thức sớm đến nông trường, nông trường cách nhà mình quá xa, may cho cô ấy một cái để chống lạnh.” Hơn nữa cô cũng không định may kiểu quá phô trương cho Hoàng Uyển Thanh.
Chỉ may áo hai lớp đơn giản.
Mặc bên trong áo bông, không quá phô trương lại còn nhẹ nhàng và ấm áp.
Sở Sở là đứa trẻ rất thông minh, nghe Tần Thanh Man giải thích và nghĩ đến mấy ngày nay Hoàng Uyển Thanh chăm sóc cậu rất cẩn thận thì vội vàng gật đầu: “Chị à, vậy may trước cho chị Uyển Thanh đi.”
“Được.” Tần Thanh Man rất vui khi thấy Sở Sở không keo kiệt.
Cô hy vọng Sở Sở lớn lên sẽ trở thành người đàn ông có tầm nhìn rộng lớn, làm người không được hẹp hòi.