Phòng làm việc đại đoàn trưởng của sư đoàn XXX, từ khi Vệ Lăng bước vào, cánh cửa chưa từng mở ra thêm lần nào, lực lượng canh gác ngoài của cũng tăng lên gấp ba lần, có thể thấy được lúc bọn họ bàn bạc có nhiều thông tin mật đến mức nào.
Buổi chiều, nông trường Hồng Kỳ, Hoàng Uyển Thanh vừa tan làm đã vội đi ngay.
Cô ấy thật sự sợ Cao Diệp Phương rồi, lo rằng Cao Diệp Phương sẽ lại đến quấy rầy bản thân, hoàn toàn không dọn dẹp phòng làm việc, mà cùng Chu Bang Quốc rời khỏi phòng làm việc, hai người đi được một lúc thì tách ra một cách tự nhiên.
Một người quay lại nông trường thuộc gia đình, một người đi về cửa chính nông trường.
Tục ngữ có câu ghét của nào, trời cho của đó, Hoàng Uyển Thanh còn chưa đi đến cửa nông trường, thì đã thấy Cao Diệp Phương ở phía xa xa, lập tức khó chịu trong lòng, nhìn sang những tòa nhà bên cạnh rồi đi đường vòng.
Dù sao cũng không muốn gặp mặt Cao Diệp Phương.
Thực ra Cao Diệp Phương cũng không phải đến vì Hoàng Uyển Thanh, mà là tình cờ gặp, vốn định lên tiếng chào hỏi, nói một vài câu, kết quả còn chưa đến gần, thì Hoàng Uyển Thanh lại tránh như tránh tà rời đi.
Lúc này trong lòng Cao Diệp Phương khó mà chấp nhận điều đó, đồng thời cũng tức đến nhém nữa hộc máu.
Bây giờ là giờ tan làm, cho dù ở trong nông trường hay ở lối vào nông trường, đương nhiên có không ít công nhân nông trường nhìn thấy tình huống của Hoàng Uyển Thanh và Cao Diệp Phương, nhìn thấy rõ hành vi ghét bỏ và trốn tránh Cao Diệp Phương của Hoàng Uyển Thanh, mặc dù mọi người không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Cao Diệp Phương vẫn có hơi khác.
Miệng thì không nói gì, nhưng ánh mắt lại nói lên cả rồi.
Cao Diệp Phương cũng không phải kẻ ngốc, sao không nhìn ra ánh mắt cười nhạo của mọi người chứ, chính vì nhìn ra, nên sự oán hận đối với Hoàng Uyển Thanh cũng sâu hơn.
Cô ta đã đến nông trường được một thời gian, đương nhiên cũng biết chuyện sẽ gặp phải Hoàng Uyển Thanh ở nông trường, lúc đầu Hoàng Uyển Thanh bị công nhân cả nông trường bài xích, không ngờ chẳng bao lâu, bây giờ mọi người không những không bài xích Hoàng Uyển Thanh, mà lại quay sang bài xích cô ta.
Lúc này Cao Diệp Phương lại trở thành Hoàng Uyển Thanh thứ hai rồi.
Cao Diệp Phương tức giận, vô cùng tức giận.
Vốn dĩ vẫn có chút cảm tình với Hoàng Uyển Thanh, hôm nay lại bị Hoàng Uyển Thanh làm bẽ mặt trước mặt mọi người, Cao Diệp Phương không định chỉ dạy dỗ Hoàng Uyển Thanh nữa, mà muốn phá hủy Hoàng Uyển Thanh hoàn toàn.
Cô ta bị mọi người xem thường, cô ta cũng phải để mọi người nhìn xem rốt cuộc Hoàng Uyển Thanh là thứ rác rưởi gì.
Chỉ cần Hoàng Uyển Thanh có quan hệ tình cảm với ai đó, Cao Diệp Phương không tin lũ nhà quê này còn có thể xem Hoàng Uyển Thanh như nữ thần.
Cao Diệp Phương nghĩ đến đây, cô ta dùng ánh mắt cao ngạo và khinh thường nhìn những người đang nhìn mình bằng nhiều ánh mắt khác nhau, rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
“Hừ, cô ta có gì tốt chứ, không thấy bản thân bị chính em họ mình ghét sao, cô ta còn không biết xấu hổ mà nhìn chúng ta như vậy, cô ta có gì giỏi chứ, một người bán mình cho người khác sống qua ngày, còn dám tỏ thái độ cao ngạo trước mặt chúng ta, đầu óc không phải có bệnh chứ?”
Một người công nhân nữ địa phương không hài lòng với thái độ của Cao Diệp Phương, không nhịn được mà nhỏ tiếng oán trách với đồng nghiệp.
Cô ấy cũng không chỉ đích danh ai cả, nhưng những người hiểu cũng biết cô ấy đang nói ai.
Phần lớn công nhân trong nông trường đều là những người trẻ tuổi, dồi dào năng lượng, bình thường gặp nhau không chỉ cùng nhau làm việc, mà còn trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, quan trọng là cùng chung tiếng nói, cô gái này vừa oán trách, lập tức có người cũng nhỏ tiếng tiếp lời.
“Bán mình cho người khác cũng tốt lành gì đâu, tôi cũng không biết cô ta có bản lĩnh gì mà coi thường người địa phương chúng ta, chỉ vì là người thành phố sao?”
“Người thành phố thì sao chứ, không phải cũng về quê làm nông như chúng ta sao!”
“Đúng đó, nếu hôm nay cô ta ngồi trong phòng làm việc thành phố coi thường chúng ta, tôi còn có thể hiểu được, nhưng giờ cô ta cũng lăn lộn giống chúng ta rồi, còn bài ra vẻ mặt cao ngạo như vậy cũng không biết xấu hổ.”
Vốn dĩ có rất nhiều người chán ghét việc Cao Diệp Phương toan tính với Triệu Thiên Thành, lúc này lại thấy Cao Diệp Phương dám ra vẻ khinh thường người khác như vậy, lập tức giống như chọc phải tổ ong, tiếng thầm thì bỗng nổi lên.
Mọi người cũng không chỉ đích danh, nhưng tất cả mọi người đều biết họ đang nói tới ai.
Hơn nữa còn có người trong lòng không vui, lớn tiếng nói.
Dám nói như vậy cũng là người địa phương, xuất thân ba đời đều xuất thân là người làm nông chính thống, có xuất thân tốt, không những không sợ thanh niên tri thức đến từ thành phố như Cao Diệp Phương, cũng không có bất kỳ kiêng kị gì với Chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã Chu Kinh Quốc cả.