Cao Diệp Phương còn chưa đi bao xa thì đã nghe thấy không ít những lời hiềm ghét cô ta.
Những người này không chỉ đích danh, nhưng lại ném đá giấu tay.
Ai nghe thì người đó khó chịu.
Cao Diệp Phương xị mặt xuống, nhưng bây giờ cô ta cũng có chút tự tin, bởi vì Triệu Thiên Thành đã hứa sẽ kết hôn với cô ta, thế nên cô ta càng không có thiện cảm với các cô gái mộc mạc ở dưới quê.
“Ôi trời, bình giấm nhà ai làm đổ vậy, chua đến ê răng.”
Sau khi Cao Diệp Phương lớn tiếng nói câu này, còn cố ý dùng tay quạt qua lại mũi mình, sau đó mới lắc lư qua lại rồi rời đi.
“Cô ta là đang mắng chúng ta đố kỵ cô ta sao?”
“Cô ta nghĩ rằng chúng ta đang ghen tỵ với cô ta đó!”
Các cô gái bản địa cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra ý khác của Cao Diệp Phương, lập tức người nào người nấy cũng tức đến đỏ mặt.
“Tôi khinh, cái gì vậy chứ, thứ nịnh nọt đàn ông bị người ta ghét bỏ mà còn không biết xấu hổ lại đi nói chúng ta ăn không được phá cho hôi à, cũng không banh mắt ra xem bản thân đang nhắm trúng người như thế nào, người như vậy, cô nghĩ ai có thể cô như báu vật chứ, đúng là người kinh tởm.”
Người địa phương cho dù là nam hay nữ cũng khá hung dữ, Cao Diệp Phương đã thành công làm mọi người phẫn nộ rồi.
Có người thích Triệu Thiên Thành, nhưng cũng có rất nhiều người không thích Triệu Thiên Thành, đặc biệt là con gái địa phương, người trong nhà đều biết chút ít về nhà họ Chu, muốn tìm con rể thế nào đi nữa cũng không thể tìm nhà họ Chu, thế nên không phải ai cũng coi Triệu Thiên Thành là một người chồng như ý.
Cao Diệp Phương vừa làm mọi người nổi giận, lập tức có người lớn tiếng bất mãn nói.
“Chủ động dụ dỗ, còn bị trả hàng, ở chỗ chúng ta cũng trở thành giày thối thôi, còn xem bản thân là thiên nga, đúng là không biết xấu hổ.”
“Bởi vậy, vô liêm sỉ còn cố tỏ vẻ cho ai xem chứ, y hệt hồ ly tinh, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu người đàn ông rồi, còn giả vờ ngây thơ, cũng không tự nhìn xem cô còn biết xấu hổ hay không.”
Các cô gái địa phương đúng là hung dữ, vừa bị chọc giận thì lời nào lời nấy nói ra cũng vô cùng khó nghe.
Lập tức khiến những thanh niên tri thức đi ngang qua cũng phải há hốc mồm, đặc biệt là những nữ thanh niên tri thức, những nữ thanh niên trí thức này không phải quá hiểu rõ Triệu Thiên Thành, cũng có khá nhiều người có thiện cảm với Triệu Thiên Thành.
Lúc này nghe thấy các cô gái địa phương ghét bỏ Triệu Thiên Thành, trong lòng bọn họ vô cùng phức tạp.
Triệu Thiên Thành không làm nhiều điều ác ở nông trường như Ngô Vệ Dân, khi qua lại với người khác cũng dùng cái cớ là yêu đương, không động tay động chân cưỡng ép người ta, xuất thân cũng khác, mặt mũi cũng ổn, lại còn biết nói chuyện, vẫn có khá nhiều cô gái thích anh ta, từng có qua lại với anh ta.
Nhưng đều là những mối quan hệ mập mờ.
Trước khi chưa kết hôn, không có bất kỳ cô gái nào dám quang minh chính đại nói mình và Triệu Thiên Thành là một cặp cả.
Triệu Thiên Thành biết dỗ dành người khác, cũng coi như tôn trọng các cô gái, không ít các cô gái bị anh ta khuất phục, vốn dĩ những cô gái này đều mơ sẽ kết hôn với Triệu Thiên Thành, kết quả Cao Diệp Phương lại vô duyên vô cớ làm náo loạn cả nông trường.
Làm ồn ào cả lên, tất cả mọi người đều biết Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương mập mờ với nhau.
Cứ như vậy, những cô gái vốn từng qua lại với Triệu Thiên Thành cũng chỉ có thể tự mình ngậm mồm lại, ngoại trừ những cô gái trúng kế của những cô gái địa phương, cũng có các nữ thanh niên tri thức.
Mọi người đều xấu hổ, nên cũng không dám lên tiếng.
Nhưng lại vô cùng xem thường Cao Diệp Phương.
Hôm nay, Cao Diệp Phương gây sự, cho dù thật sự có quan hệ với Triệu Thiên Thành hay không, mọi người cũng rất khó chịu với Cao Diệp Phương, thấy Cao Diệp Phương chọc giận mọi người, ai ai cũng bắt đầu chế nhạo bằng nhiều lời lẽ khác nhau.
Lời nói ra thật sự rất khó nghe.
Đương nhiên Cao Diệp Phương đi vẫn chưa xe đã nghe thấy cả rồi, nghe thấy nhưng không tức giận là mấy.
Bởi vì những lời này đã sớm được vô số người lúc ở riêng nhai đi nhai lại từ lâu rồi, chẳng qua lúc này cô ta là tận tai nghe thấy, cô ta nghe thấy, cũng có người khác nghe thấy, dù sao cô ta đã sớm quen rồi.
Không quan tâm.
“Câm miệng, mau nhìn xem mặt mũi đố kỵ của các người kìa, người nào người nấy còn khó coi hơn con chuột chù nữa, ai cho phép các người sỉ nhục vợ tôi như vậy, Cao Diệp Phương là vợ của Triệu Thiên Thành tôi, tôi ngủ rồi thì tôi nhận.” Chính lúc tiếng xôn xao của mọi người càng lúc càng lớn, đột nhiên giọng của một người đàn ông vang lên nói.
Đè nén sự bàn luận của mọi người xuống.
Triệu Thiên Thành này có một ưu điểm, đó chính là chuyện đã hứa là sẽ làm.
Anh ta đồng ý lấy Cao Diệp Phương, thì sẽ không nghĩ đến việc hối hận, lúc này nghe thấy một nhóm cô gái dùng lời lẽ cay độc nói Cao Diệp Phương, anh ta không hài lòng.
Anh ta có thể ghét bỏ, nhưng người ngoài dựa vào cái gì mà dám ghét bỏ như vậy.