Cao Diệp Phương nói cái gì mà không muốn có con, muốn mượn tiền để phá thai, đều là nói dối, biết đâu chừng đây là cái bẫy dành cho cô ấy, may mà cô ấy nhạy bén không bị mắc lừa.
Hoàng Uyển Thanh đứng đợi một lúc, thấy nhóm người giải tán rồi mới vội đi về phía cửa chính nông trường.
Chậm trễ như vậy, chắc bí thư Trịnh bọn họ cũng đến rồi.
Bởi vì Triệu Thiên Thành cố ý bảo vệ Cao Diệp Phương và nói những lời khó nghe với mọi người, khiến cho trong lòng rất nhiều người không vui, cho đến khi Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương vừa rời đi, mọi người cũng không còn hứng để tán gẫu nữa.
Trời khá lạnh, nên người nào người nấy đều đi rất nhanh.
Lúc Hoàng Uyển Thanh đi đến cửa chính thì không gặp người nào quen cả, cho dù có quen đi nữa, cũng giả vờ như không nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh.
Dù cho Hoàng Uyển Thanh và Cao Diệp Phương không gây sự với nhau ở nông trường nữa, nhưng chuyện hai người là chị em họ ai ai cũng biết, tâm trạng không tốt dễ nổi cáu, mọi người đều bị Cao Diệp Phương chọc giận, nên lúc này cũng không muốn dính líu với Hoàng Uyển Thanh nữa.
Đương nhiên Hoàng Uyển Thanh cũng biết đạo lý này.
Thấy người ta đều giả vờ không quen biết mình, cũng không chủ động bước tới những người không ưa mình, cũng cúi đầu giả giờ như không thấy người quen rồi vội chạy đến trước của nông trường, cô ấy đến vừa kịp lúc, vừa đến nơi thì Trịnh An Quốc bọn họ cũng đến rồi.
Trịnh An Quốc gọi Hoàng Uyển Thanh lên xe, Trịnh Phong quất dây một cái, xe trượt tuyến kéo bằng ngựa chạy như bay.
Một lúc sau mới đi xa khỏi nông trường.
Điều này khiến cho Hoàng Uyển Thanh và một số người trong nông trường thở phào nhẹ nhõm.
Cao Diệp Phương đúng là một tai họa, hy vọng sau khi kết hôn với Triệu Thiên Thành thì mau rời khỏi nông trường, nếu không sau lưng Cao Diệp Phương có chỗ dựa là nhà họ Chu, e là mặt mũi cũng khó coi hơn rồi.
Lên xe, Trịnh An Quốc bọn họ lập tức tán gẫu.
Mới đi được một lúc, trời đã dần tối rồi, may mà có mang theo đèn dầu, thắp lên, rồi đậy nắp lại, đặt nó ở chỗ khuất gió trên xe trượt, nó là ánh sáng duy nhất trên con đường, có thể chiếu sáng, nhưng không thể nhìn thấy đường đi.
Thực ra thắp đèn cũng không phải để chiếu sáng, mà là để cảnh báo trên đường có người.
Mấy người Trịnh An Quốc sau khi hỏi thăm Hoàng Uyển Thanh vài câu thì bắt đầu chợp mắt, bận rộn cả một ngày, cũng rất mệt rồi.
Hoàng Uyển Thanh là người vai vế nhỏ, không có quá nhiều chủ đề chung với Trịnh An Quốc bọn họ, thấy mọi người không nói gì, cô ấy cũng im lặng, chỉ để tay vào chăn để sửa ấm.
Trời tối, nhiệt độ cũng giảm vô cùng nhanh.
Cho dù mặc nhiều bao nhiêu, nhưng đường xe trượt vẫn hứng không ít gió, khi gió thổi đến, nhiệt độ của bên ngoài cơ thể cũng sẽ bị lấy đi.
Từ nông trường Hồng Kỳ đến đồn Kháo Sơn, gần một tiếng sau mới tới nơi.
Vừa vào đồn, mọi người trên xe trượt chào hỏi nhau mấy câu rồi tự ai về nhà nấy, trời lạnh, lại phải ngồi xe trượt lâu như vậy, cũng đến lúc phải về nhà sưởi ấm rồi.
Lúc Hoàng Uyển Thanh đến nhà, Vệ Lăng bọn họ vẫn chưa trở lại.
Tần Thanh Man đã nấu xong nước lèo, đang ở phòng phía Tây may áo khoác da cho Hoàng Uyển Thanh, nhờ thím Vân mua dùng cô loại chỉ chuyên dùng may áo khoác da về, chỉ vừa đến tay, lúc sáng đã cắt miếng da thỏ ra, dùng máy may sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dưới ánh đèn dầu sáng rực, Tần Thanh Man đang tập trung tinh thần may áo khoác da cho Hoàng Uyển Thanh.
Sở Sở cũng không làm ầm ĩ, dẫn theo sói con ngồi một bên luyện chữ bằng bút chì.
Xương bàn tay của trẻ em chưa phát triển lắm, lúc này không thể dùng bút bi luyện chữ, lựa chọn bút chì là hợp lý nhất, bút chì không dễ gãy, đè mạnh hay nhẹ đều được.
Sự lựa chọn phù hợp nhất cho người mới bắt đầu.
“Chị dâu, em về rồi.” Hoàng Uyển Thanh vừa vào cửa đã xưng hô thân mật.
“Uyển Thanh về rồi à.” Tần Thanh Man ở phòng phía Tây nghe thấy tiếng liền dừng đạp máy may, sau đó thu dọn lại.
Mặc dù đã thắp đèn dầu lên, nhưng ánh sáng nhất định không tốt như ban ngày, đã may được một nửa nên cô định ngày mai mới may tiếp, hôm nay không làm nữa.
Do thỏ được đựng trong giỏ liễu, máy may cũng được thu gọn lại, cuối cùng dùng một tấm phải phủ lên để ngăn bám bụi, Tần Thanh Man dập tắt đèn rồi ra khỏi phòng phía Tây.
Chậm một lúc, Sở Sở đã đổ xong nước rửa tay cho Hoàng Uyển Thanh rồi.
Hoàng Uyển Thanh đang rửa tay, Sở Sở cũng chạy ngược vào tiếp tục luyện chữ, hôm nay cậu vẫn chưa luyện chữ xong.
“Uyển Thanh, lạnh không, mau ngồi kế bếp lửa sưởi ấm đi.” Tần Thanh Man gọi Hoàng Uyển Thanh ngồi bên cạnh mình, lúc này cô đang ngồi bên cạnh bếp lửa cho thêm củi vào.