“Chị dâu, em nghĩ rằng mùa đông ở thủ đô đã đủ lạnh rồi, không ngờ mùa đông ở đây không chỉ lạnh, mà thời gian lạnh cũng dài hơn nữa.” Hoàng Uyển Thanh xoa tay rồi ngồi bên cạnh Tần Thanh Man.
“Tuyết ở chỗ bọn chị có thể sẽ rơi liên tục tới nửa năm.”
Tần Thanh Man nắm lấy một tay của Hoàng Uyển Thanh rồi bắt đầu xoa bóp để lưu thông máu.
Tay tê cóng vì lạnh, không thể sưởi ấm ngay mà phải xoa bóp để lưu thông máu, sau đó mới bắt đầu sưởi ấm.
“Thanh Man.” Hoàng Uyển Thanh liếc nhìn Sở Sở đang chăm chỉ luyện chữ một cái, khẽ gọi Tần Thanh Man..
“Hửm?”
Tần Thanh Man ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh, cô biết Hoàng Uyển Thanh gọi mình như vậy, nhất định có chuyện muốn nói.
Nhưng có lẽ không phù hợp để trẻ con nghe, nếu không vừa rồi Hoàng Uyển Thanh sẽ không nhìn Sở Sở như vậy.
“Thanh Man, vậy mà hôm nay Triệu Thiên Thành lại tuyên bố cưới Cao Diệp Phương ở trước mặt mọi người.”
Hoàng Uyển Thanh khá sốc với chuyện hôm nay, luôn có cảm giác Cao Diệp Phương có ý đồ xấu với mình, không nhịn được mà kể chuyện ở nông trường Tần Thanh Man nghe, cô ấy cảm thấy Tần Thanh Man thông minh hơn mình, nhất định có thể nhìn ra điểm mấu chốt.
“Đây là chuyện tốt, không bàn tới tính cách của Cao Diệp Phương và Triệu Thiên Thành thế nào, việc Triệu Thiên Thành cưới Cao Diệp Phương cũng coi như là một lời giải thích với các cô gái rồi.” Tần Thanh Man cũng không vì đề phòng Cao Diệp Phương mà nghĩ xấu người ta.
“Thanh Man, chuyện này không đơn giản như vậy.”
Hoàng Uyển Thanh lại nhìn Sở Sở lần nữa, thấy cậu không thật sự để ý đến bên này, mới khẽ nói chuyện mà Cao Diệp Phương mượn tiền mình để phá thai cho Tần Thanh Man nghe, đồng thời cũng kể lại toàn bộ mọi chuyện ngày hôm nay ở nông trường mà không giấu giếm bất kỳ điều gì.
Tần Thanh Man nghe xong thì im lặng.
Cô có cùng một cảm giác với Hoàng Uyển Thanh.
Triệu Thiên Thành thành hôn với Cao Diệp Phương nhất là có âm mưu, hơn nữa âm mưu này không chừng còn liên quan đến bọn họ.
Tần Thanh Man hiểu Cao Diệp Phương còn nhiều hơn Hoàng Uyển Thanh, càng biết rõ lần này Cao Diệp Phương đến Bạch Thành không đơn giản, nếu Cao Diệp Phương thật sự kết thành vợ chồng với Triệu Thiên Thành, vậy thì rắc rối mà cô và Vệ Lăng gặp phải cũng càng nhiều.
Biết đâu cuộc bầu cử công xã cũng sẽ xuất hiện bước ngoặt.
“Thanh Man, chị nói xem làm sao đây?” Hoàng Uyển Thanh không biết phải làm thế nào, không biết vì sao, cô ấy đối với chuyện Cao Diệp Phương kết hôn với Triệu Thiên Thành mà không có ý định chúc phúc chút nào, ngược lại còn cảm thấy sởn gai ốc.
Hoàng Uyển Thanh vô cùng tin tưởng Tần Thanh Man, lập tức nói cảm giác trong lòng cho Tần Thanh Man biết.
Cho dù bây giờ Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương có thế nào đi nữa, chỉ cần vừa nghĩ lúc Triệu Thiên Thành theo đuổi cô một cách điên loạn và cực đoan như vậy, Hoàng Uyển Thanh đã thấy sợ hãi.
“Uyển Thanh, em đừng sợ, như này đi, khoảng thời gian này em đừng đến nông trường một mình, cho dù ở bất kỳ lúc nào cũng không được ở một mình, cho dù dao có kề vào cổ em cũng không được ở một mình.” Tần Thanh Man là người đến từ kiếp sau, biết phải phòng vệ thế nào, nên đã truyền kinh nghiệm cho Hoàng Uyển Thanh.
Nếu đã cảm thấy bất an trong lòng, vậy thì phải đề phòng trước khi nó xảy ra.
“Chị dâu, em biết rồi.” Hoàng Uyển Thanh nghe lời Tần Thanh Man nói cũng thấy yên tâm hơn nhiều
“Uyển Thanh, em nhớ kỹ, dù ở bất kỳ tình huống nào, cho ai có nói cái gì với em, em cũng không được ở một mình, giấu theo một con dao nhỏ trong người đề phòng bất trắc.” Tần Thanh Man bọn họ ở trong rừng, đã sớm quen với việc thú trên núi không có gì ăn sẽ xuống núi làm hại dân làng, thế nên dân làng ai ai cũng sẽ mang theo dao.
“Chị dâu, em hiểu rồi.” Hoàng Uyển Thanh càng yên tâm hơn.
“Uyển Thanh, chuyện Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương, chị sẽ điều tra rõ ràng, em đừng lo nữa, cũng đừng tham gia vào.” Tần Thanh Man lại dặn dò Hoàng Uyển Thanh.
Mặc dù gần đây Hoàng Uyển Thanh đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng so với Cao Diệp Phương, người có thể dễ dàng xử lý đám đàn ông từ lâu thì Tần Thanh Man vẫn có hơi lo lắng, đành phải nhắc nhở Hoàng Uyển Thanh thêm một câu.
“Ừm.” Hoàng Uyển Thanh gật đầu quyết liệt.
Chính vào lúc này, nghe tiếng còi xe vang lên ở cửa sân, là Vệ Lăng tan làm trở về.
“Anh rể.” Sở Sở vừa luyện chữ xong, nghe tiếng xe hơi vang lên, lập tức dẫn sói con xông ra khỏi cửa.
Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh cũng dừng nói về chuyện của Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương một cách rất tự nhiên.
Vệ Lăng về rồi, đi phía sau là Đỗ Hoành Nghị, Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương.
Hoàng Uyển Thanh cũng coi như quen thuộc với ba người bọn họ, thấy người đến thì nhanh trí gọi anh.
“Em dâu, hôm nay lại vất vả cho em rồi.” Ba người Đỗ Hoành Nghị ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trong nhà họ Tần, cảm giác càng thêm đói bụng.
“Mọi người đừng nói lời khách sáo nữa, mau qua ngồi sưởi ấm đi, lát nữa có thể ăn cơm rồi.” Tần Thanh Man gọi mọi người ngồi xuống.
Vệ Lăng lập tức ngồi bên cạnh Tần Thanh Man.