Đã gần nửa tháng Tần Thanh Man không gặp Đỗ Hoành Nghị và mọi người, không ngờ khi gặp lại thì ba người này giống như bị hành hạ vậy, trên mặt mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng lớn, nhìn là biết gần đây không được nghỉ ngơi tốt.
“A Lăng, đi thái thịt đi.”
Tần Thanh Man thấy Đỗ Hoành Nghị và mọi người ngồi xuống, cô vội nhắc Vệ Lăng đi thái thịt.
Hôm nay họ ăn lẩu, cô đã mua thịt bò và thịt dê, rất thích hợp để thái mỏng ăn, thịt đã đông cứng, chỉ có Vệ Lăng mới có sức mạnh hoàn thành nhiệm vụ.
Vệ Lăng vừa nhóm lửa một lúc, nghe thấy vợ phân phó, hắn lập tức đứng dậy theo sau Tần Thanh Man.
“A Lăng, thái mỏng tất cả, càng mỏng càng tốt.”
Trong bếp, Tần Thanh Man lấy ra thịt bò và thịt dê vừa mua sáng nay đặt trước mặt Vệ Lăng.
“Được.”
Vệ Lăng không hỏi gì, vợ dặn như thế nào thì hắn làm theo như thế đó.
Tổng cộng hai mươi cân thịt bò và thịt dê được hắn thái thành những lát mỏng đều, đầy cả một rổ liễu.
Thấy lượng thịt không ít, Tần Thanh Man không mang cả vào phòng khách một lần, mà dùng bát chia ra một nửa, phần còn lại đặt trực tiếp trong rổ liễu và đông lạnh bên ngoài, vốn dĩ thịt được cắt khi còn đông đá nên dù có để ở ngoài cũng không dính vào nhau.
“A Lăng, đi thôi, quay lại phòng khách.”
Xử lý xong phần thịt dư, Tần Thanh Man gọi Vệ Lăng ôm bát về phòng khách.
Lúc này mùi thơm trong phòng khách càng nồng hơn.
Nước lẩu Tần Thanh Man đã nấu sẵn, cô cân nhắc khẩu vị mọi người, một nồi nước lẩu thanh đạm, một nồi nước lẩu cay đỏ.
Gia vị cay đỏ được Tần Thanh Man phi bằng bơ, mùi vị rất giống lẩu cay Tứ Xuyên nổi tiếng sau này, thậm chí do Tần Thanh Man dùng nguyên liệu dồi dào, nên nó ngon hơn, thơm hơn rất nhiều.
Các loại nước chấm Tần Thanh Man cũng chuẩn bị sẵn từ trước, lúc cô cùng với Vệ Lăng đi thái thịt, Hoàng Uyển Thanh cũng dẫn Sở Sở lấy nước chấm cho ba người Đỗ Hoành Nghị.
Thích vị nhẹ thì dùng tương đậu với mè, thích vị cay thì chọn dầu cay.
Trong khi đang cầm bát, Đỗ Hoành Nghị và mọi người nhìn về phía vợ chồng Vệ Lăng ngay khi họ bước vào cửa.
Trong mắt là vẻ chờ đợi được ăn.
Họ thật sự rất đói bụng, cũng thèm nữa.
“Mọi người cứ tự lấy món mình thích, hai nồi nước lẩu, thích nồi nào thì thả vào nồi đó.” Tần Thanh Man nhìn thấy vẻ mặt của đám người Đỗ Hoành Nghị thì không nhịn được cười, cô vội bảo Vệ Lăng đặt thịt xuống.
Nhà họ Tần không phải lần đầu ăn lẩu, Đỗ Hoành Nghị cũng có kinh nghiệm, thấy Vệ Lăng vừa đặt thịt xuống, vài đôi đũa lập tức với tới.
Mọi người nhúng thịt, nhúng rau trong nồi.
Tần Thanh Man chuẩn bị đầy đủ các loại rau, ai nấy ăn đến đổ mồ hôi đầy trán cũng không ngừng, cuối cùng phải ăn no mới chịu dừng đũa lại.
Đến lúc này mọi người mới rảnh miệng nói chuyện.
“Em no quá rồi.” Sở Sở nằm sấp trên ghế xoa cái bụng phệ của mình.
Ban đầu cậu chỉ định ăn tám phần đủ no thôi, nhưng vì tranh thịt vui quá nên vô tình ăn nhiều.
“Tôi cũng ăn no rồi.”
Mặt Đỗ Hoành Nghị đỏ lên vì ngượng ngùng, sờ sờ bụng.
Vốn dĩ sức ăn của mấy người bọn họ đều không nhỏ, ăn lẩu phải tranh nhau mới vui, khi quá vui lại ăn quá đà, bây giờ anh ấy dám khẳng định, chắc chắn không chỉ mình anh ấy và Sở Sở ăn no, những người khác cũng ăn no không kém.
“Quá ngon, tôi không thể kiềm chế được.”
Tả Cao Bằng thành thật thừa nhận, Viên Hướng Dương cũng mỉm cười không nói gì.
Mặt Hoàng Uyển Thanh còn đỏ hơn mặt Đỗ Hoành Nghị, có thể thấy cô ấy cũng ăn không ít, trong bụng chắc chắn không còn chỗ trống.
Chỉ có vợ chồng Vệ Lăng, mọi người không thể nhìn ra được.
Đỗ Hoành Nghị và hai người kia thật sự hơi ngạc nhiên, vốn dĩ họ nghĩ chỉ có Vệ Lăng là khó nhận ra, không ngờ Tần Thanh Man cũng khó lường, ba người họ hoàn toàn không nhận ra bất kỳ sơ hở nào từ ngoại hình và cử chỉ của Tần Thanh Man.
“Đi rửa bát đi.” Vệ Lăng đá Đỗ Hoành Nghị một cái.
“Ừ.” Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng bọn họ nghe lời đứng dậy dọn dẹp bàn ăn lộn xộn rồi theo Sở Sở vào bếp, Vệ Lăng cũng đi theo phía sau.
Trong phòng khách, chỉ còn Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh chưa nhúc nhích.
“Chị dâu, chị ăn no chưa?” Hoàng Uyển Thanh tò mò hỏi Tần Thanh Man.
“Em đoán xem.” Tần Thanh Man cười nhẹ rồi đứng dậy cầm chổi quét dọn, bàn ăn dọn xong thì dưới bàn cũng phải dọn, quét xong còn phải lau nữa, mới thuận tiện cho mọi người ngồi xuống tán gẫu.
Hoàng Uyển Thanh quan sát Tần Thanh Man, không tìm ra manh mối gì, cô ấy đành nói: “Em đoán không ra” Thật ra cô ấy cũng có thể đoán lung tung, nhưng đoán lung tung dù đoán đúng cũng chẳng có ý nghĩa gì, thà không đoán còn hơn.