Tần Thanh Man nhìn Hoàng Uyển Thanh cười, rồi nói khẽ: “Cũng ăn nhiều hơn một chút.”
Thật ra việc này cũng không tránh khỏi, cùng nhau tranh nồi lẩu nóng khá vui vẻ, quả thực ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Hoàng Uyển Thanh vừa nghe lời Tần Thanh Man nói thì bật cười.
Ba người Đỗ Hoành Nghị không ở lại nhà họ Tần quá lâu, ăn no uống đủ, mọi người cùng dọn dẹp bếp, ngồi tán gẫu một lúc rồi ba người quay về sư đoàn, lần này mấy người Đỗ Hoành Nghị lái xe đến nên không phải đi bộ về nữa.
Tiễn khách xong, trời cũng gần tối.
Ngày mai Hoàng Uyển Thanh phải đi làm, chắc chắn sẽ đi ngủ sớm, còn Sở Sở vốn là trẻ con, ngủ nhiều, cộng thêm cả ngày hôm nay cậu chạy nhảy khắp đồn với sói con, đến giờ đã mệt lả người.
Tần Thanh Man bảo Vệ Lăng đưa Sở Sở đi tắm rồi cô ôm cậu về phòng Đông đặt lên giường ngủ.
“Chị ơi, em ngủ đây, ngày mai gặp lại.”
Sở Sở lăn một vòng trên giường, ôm chăn ấm áp nhắm mắt ngủ say, sói con cũng tự động cuộn tròn bên cạnh cậu.
“Thanh Man, ngày mai gặp lại.”
Hoàng Uyển Thanh đã nằm trên giường, cô ấy chào Tần Thanh Man một tiếng rồi nhắm mắt ngủ.
Mỗi ngày nhà họ Tần đều ngủ sớm thức sớm, đồng hồ sinh học của cô cũng thích nghi theo.
Tần Thanh Man thấy hai người một lớn một nhỏ đều ngủ say, cô sờ vào giường, cảm thấy nhiệt độ ổn rồi mới tắt đèn dầu phòng Đông, sau đó đóng cửa quay về phòng Tây.
Trong phòng Tây, Vệ Lăng đã tắm xong, đang dọn dẹp sàn nhà.
Hôm nay sau khi hắn tan làm đã cùng đám người Đỗ Hoành Nghị trở về, chưa kịp tắm ở sư đoàn nên về nhà nhất định phải tắm.
“Vợ à, nước rửa mặt anh lấy sẵn cho em rồi.”
Vệ Lăng nhắc Tần Thanh Man một câu.
Hôm qua hai vợ chồng mới từ trên núi xuống, những ngày trên núi mỗi ngày Tần Thanh Man đều tắm mấy lần, người không hề bẩn, nên hôm nay cô sẽ không tắm như Vệ Lăng mà chỉ rửa mặt súc miệng, rồi nằm xuống chăn ấm.
Tần Thanh Man vừa nằm lên giường, Vệ Lăng cũng dọn dẹp xong rồi nằm xuống.
Đèn dầu tắt ngay khi Vệ Lăng lên giường, nên hắn ôm Tần Thanh Man trong bóng tối.
Tần Thanh Man vừa rơi vào vòng tay Vệ Lăng thì đã biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hơi thở của cô lập tức rối loạn.
Hai người quá hiểu nhau, quen thuộc từng ngóc ngách, vợ chồng cuộn chặt lấy nhau, bởi vì trong nhà vẫn còn có người nên họ rất cố gắng khống chế âm thanh, sự kề cận như thế khiến cảm giác họ mẫn cảm hơn, cũng kích thích và phấn khởi hơn.
Vệ Lăng cũng không dừng lại sau một lần, mà lập tức bước vào lần thứ hai.
Tần Thanh Man cũng không ngờ lại có thể có lần thứ hai nhanh như vậy.
Hai vợ chồng chỉ mới không vận động một đêm, sao hôm nay Vệ Lăng lại hưng phấn như đã ăn thịt nai vậy, có chút bất thường.
Bất thường tất nhiên có nguyên nhân.
Tần Thanh Man không chủ động lên tiếng, mà chỉ im lặng cảm nhận những gì Vệ Lăng mang lại, lúc này tất nhiên hưởng thụ mới là việc chính, nếu thật sự mở miệng nói chuyện khác thì mới là có vấn đề não.
Lần dây dưa này lâu đến bất thường.
Tần Thanh Man cảm thấy Vệ Lăng đã vài lần đạt giới hạn, nhưng hắn kiềm chế rồi lại tiếp tục, khiến cô có dự cảm không lành, quyết định chủ động làm ngược lại.
Nửa đêm trôi qua, trên giường cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Vệ Lăng ôm chặt Tần Thanh Man, hắn vô cùng không muốn buông vợ ra, nhưng với tư cách là quân nhân khiến hắn không thể không tuân thủ mệnh lệnh.
Tần Thanh Man nhẹ nhàng vuốt tóc Vệ Lăng, ngón tay mát rượi luồn trong mái tóc ngắn của chồng, nhẹ nhàng mát xa da đầu, cô không chủ động lên tiếng, cũng không lên tiếng, chỉ chờ đợi.
Cô cảm nhận được điều bất thường, nên biết chồng chắc chắn có chuyện muốn nói với mình.
Nếu không hôm nay hắn đâu có khác thường như vậy.
“Vợ.” Một lúc lâu sau, Vệ Lăng mới điều chỉnh lại tâm trạng.
“Hửm.” Tần Thanh Man dựa vào vai chồng, nhẹ giọng đáp.
Vệ Lăng đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Tần Thanh Man, hắn không dám mở miệng vì lo vợ sẽ thất vọng, cũng sợ vợ giận dữ, càng sợ làm vợ buồn, im lặng một lúc, cuối cùng hắn chỉ hôn nhẹ lên trán vợ, nói khẽ: “Vợ à, trời sắp sáng rồi, ngủ đi.”
Hắn quyết định, lời từ biệt vẫn nên để lại khi thực sự phải chia ly.
Tần Thanh Man chờ một lúc lâu vẫn không nghe Vệ Lăng giải thích, cô đoán ra nguyên nhân, trong lòng thầm thở dài một tiếng, rồi từ từ nhắm hai mắt lại.