Kim Điền và hai người còn lại thua trước Vi Phạm thì vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận, mấy người họ cũng không yêu cầu bỏ phiếu cho mình nữa, mà đi thẳng xuống sân khấu đứng vào đám người, cái này tương đương với việc chủ động bỏ quyền.
Kim Điền và hai công chức kia đã từ bỏ quyền, người duy nhất có thể cạnh tranh với Vi Phàm cũng chỉ có Tần Thanh Man.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tần Thanh Man.
“Tần Thanh Man đồng chí, còn bỏ phiếu không?” Giờ khắc này Vi Phàm lấy thái độ của người chiến thắng để nhìn về phía Tần Thanh Man. Không cần thiết phải cạnh tranh, ánh mắt bà ta nhìn Tần Thanh Man cũng nhã nhặn hơn rất nhiều.
Ít nhất cũng không có nhiều gai nhọn nữa.
Tần Thanh Man bình tĩnh nhìn Vi Phàm, cười nhạt nói: “Đến cũng đã đến rồi, nếu đã là trình tự tranh cử bắt buộc, tôi cảm thấy vẫn cần bỏ phiếu một lần. Nếu không, cho dù trúng tuyển cũng sẽ bị người ta nói này nói nọ.”
Vi Phàm cảm thấy Tần Thanh Man nói rất đúng, rất biết suy nghĩ cho chính mình, cảm kích nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Tần Thanh Man nhìn Vi Phàm, cười nhạt không nói.
Hà Kiến Bạch vẫn đứng ở phía trước bục chủ trì, đương nhiên nghe rõ cuộc đối thoại của Tần Thanh Man và Vi Phàm. Nói thật, ông ta xem trọng Tần Thanh Man hơn. Hôm nay dù có thế nào cũng thấy khí chất và sự điềm tĩnh của Tần Thanh Man cao hơn một bậc, càng thích hợp với chức vị chủ nhiệm hội phụ nữ của công xã.
“Đồng chí Hà Kiến Bạch, bắt đầu đi.”
Trịnh An Quốc cũng không ngờ Chu Kinh Quốc xuống tay tuyệt tình như vậy, chuyện đã đến nước này, cho dù có thua cũng phải thua đường đường chính chính quang minh chính đại. Cho nên ông ấy không có làm khó Hà Kiến Bạch, mà thỉnh cầu Hà Kiến Bạch chủ trì đến cuối cùng.
Hà Kiến Bạch nhìn Trịnh An Quốc với vẻ áy náy, sau đó nói với đám người: “Các đồng chí, hãy thả tay xuống trước đã. Chúng tôi còn cần mọi người bỏ phiếu một lần nữa, lần này bỏ phiếu đối tượng là đồng chí Tần Thanh Man.”
Tay của quần chúng đều thả xuống theo lời của Hà Kiến Bạch, mọi người lẳng lặng nhìn Hà Kiến Bạch, lại nhìn Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man còn trẻ tuổi quá.
“Các đồng chí, bây giờ bắt đầu bỏ phiếu cho đồng chí Tần Thanh Man, đồng ý để đồng chí Tần Thanh Man trúng cử chức chủ nhiệm hội phụ nữ, xin giơ tay.”
Cho dù đã quen với sóng gió, ông ta cũng có chút căng thẳng.
Bởi vì ông ta biết đây là ván quyết định thắng thua.
Sau khi giọng nói của Hà Kiến Bạch dừng lại một hồi lâu cũng không có ai giơ tay, trong đám người cứ anh nhìn tôi rồi tôi nhìn anh, cũng không có giơ tay, ngay cả thôn dân của đồn Kháo Sơn cũng không giơ tay.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương nhíu mày lại.
Ông ấy không ngờ mọi người lại sợ Chu Kinh Quốc của hội ủy ban cách mạng như vậy, thậm chí ngay cả người của đồn Kháo Sơn cũng không dám giơ tay biểu quyết.
“Đồng chí Hà, tôi thấy có thể tuyên bố…”
Nụ cười trên mặt Chu Kinh Quốc càng lúc càng rạng rỡ, cuối cùng nhịn không được mà mỉm cười nhắc nhở Hà Kiến Bạch.
Nhân viên thuộc phe Chu Kinh Quốc cũng để lộ nụ cười ăn mừng ở trên mặt, thậm chí có mấy người nóng lòng đi tới bên cạnh Vi Phàm để chúc mừng. Vi Phàm được bầu làm cán bộ công xã, mọi người sẽ là đồng nghiệp ngồi ngang hàng.
“Ai nói biểu quyết kết thúc, chúng tôi đang đợi người!”
Nhưng vào lúc này, trong đám người bỗng phát ra một giọng nói hết sức vang dội.
“Đúng, chúng tôi đang đợi người, cho chúng tôi thêm vài phút nữa là được”. Trong đám người lại một giọng nói vang dội cất lên.
“Này, mọi người đừng chặn cửa chứ, như vậy làm sao người của chúng tôi vào được. Mau tránh ra, tránh ra.”
Mọi người nghe thấy giọng của người trong đồn Kháo Sơn phát lên thì sợ đến ngây người.
Còn có thể làm vậy sao?
Chờ người, chờ ai?
Trong đầu Chu Kinh Quốc hiện lên hành động rầm rộ mà lần trước nhìn thấy ở nông trường Hồng Kỳ, đôi mắt chợt lóe sáng, hét lớn: “Chờ cái gì mà chờ, mấy người tưởng cuộc tranh cử cán bộ công xã là đánh nhau sao, đến giờ thì cũng nên kết thúc rồi.”
“Đồng chí Chu Kinh Quốc, cho quần chúng hiện trường bỏ phiếu là ý của ông, chúng tôi cũng đều tuân thủ. Làm sao, chẳng lẽ quần chúng không ở trong công xã thì không phải là quần chúng của chúng ta sao?” Tần Thanh Man nhìn Chu Kinh Quốc rồi cười như có như không.
“Báo... Báo cáo, chặn… Bị chặn mất rồi , người bỏ phiếu không vào được.”
Người chui ra khỏi đám người để báo cáo là cha của Tam Mộc, từ nhỏ ông ấy đã linh hoạt giỏi lợi dụng sơ hở. Lúc này, cuối cùng cũng chui ra khỏi đám người để báo cáo tin tức khiến người ta phấn chấn.
Hà Kiến Bạch và Phương Minh Kiệt liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đi, chúng ta đến cổng công xã.”
Tận mắt nhìn thấy sự phách lối của phe Chu Kinh Quốc, cuối cùng hai người họ cũng không ngồi yên được nữa.
Cha Tam Mộc ra sức vẫy tay với Tần Thanh Man, cuối cùng cũng chạy tới rồi, ông ấy không có cản trở Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man mỉm cười với cha Tam Mộc, sau đó đi theo phía sau Hà Kiến Bạch.
Cuộc bầu cử hôm nay, chỉ mới bắt đầu, còn sớm lắm!