Tần Thanh Man đột nhiên xuất thần, giờ đến lượt sắc mặt của phe Chu Kinh Quốc trở nên khó coi. Nhất là sắc mặt của Vi Phàm, giống như mở xưởng nhuộm trên mặt vậy, đủ mọi màu sắc biến hóa không ngừng.
Cuối cùng thì mặt đỏ tía tai.
Lúc trước Vi Phàm đắc ý bao nhiêu thì lúc này thì khó coi bấy nhiêu. Bà ta vốn cho rằng chức vị chủ nhiệm hội phụ nữ công xã đã chắc chắn thuộc về mình, không ngờ gần với tới thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Đồng chí Kinh Quốc, làm sao bây giờ?”
Giang Nguyên Khôi có chút nôn nóng, cũng không biết vì sao, sâu trong nội tâm ông ấy có dự cảm cực kỳ xấu.
Luôn cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn.
Lúc này Chu Kinh Quốc đã không khống chế được biểu cảm trên mặt, nhìn thấy Giang Nguyên Khôi có chút hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Đừng hoảng hốt, cho dù người của bọn họ nhiều hơn người của chúng ta thì đã làm sao, không phải chúng ta đã chuẩn bị kế hoạch thứ hai rồi sao, đến lúc đó cứ dựa theo kế hoạch mà làm là được.”
“Đúng, chúng ta còn có chuẩn bị khác nữa.”
Giang Nguyên Khôi nghe Chu Kinh Quốc nói như vậy mới thấy yên tâm.
“Đi, chúng ta cũng đi ra ngoài xem thử. Tôi thấy, cho dù toàn bộ người của đồn Kháo Sơn có đến bỏ phiếu thì cũng chưa chắc thắng được. Tôi nhớ, đồ Kháo Sơn còn chưa đến bốn trăm người, tôi không tin bốn trăm người có thể đấu nổi nhiều người ở hiện trường như vậy.”
Sâu trong ánh mắt Chu Kinh Quốc hiện lên vẻ dữ tợn.
Vừa rồi tuy rằng không có đếm người giơ tay trong công xã nhưng nhân số chắc chắn không dưới bảy tám trăm người. Nhiều người như vậy, ông ta cũng không tin bên Tần Thanh Man có thể đưa được nhiều người như vậy tới, trừ khi sư đoàn XXX cũng phái người tham dự.
Nhưng chính trị quân sự không có can thiệp lẫn nhau, ông ta cũng không tin có người dám vi phạm quy định.
“Đi, đi xem thử.” Sau khi Giang Nguyên Khôi thấy yên tâm thì lại càng tò mò với dự tính của Tần Thanh Man. Rốt cuộc đối phương đã gọi bao nhiêu người đến bỏ phiếu mà lại tự tin đến vậy.
Chu Kinh Quốc đưa Giang Nguyên Khôi và nhân viên công xã thuộc phe mình đi tới cổng chính công xã.
Sau đó cả ông ta và những người phía sau đều sợ ngây người.
Ngoài cổng lớn của công xã, không biết từ lúc nào đã sớm bị người vây thành tầng tầng lớp lớp, không có lấy một chút khe hở, thậm chí còn có nhiều người hơn nữa đang không ngừng lao đến bên này.
Thị lực của Chu Kinh Quốc cũng tạm được, nhận ra trong đám người ấy có không ít người của đồn Kháo Sơn.
Nhìn thấy những người này, cơ bắp trên mặt ông ta nhịn không khỏi giật mạnh, có ấn tượng quá sâu với cảnh người của đồn Kháo Sơn đánh nhanh ở nông trường, khiến ông ta không thể nào không căng thẳng.
Nhóm người Chu Kinh Quốc đến muộn một bước, Tần Thanh Man và Hà Kiến Bạch đã đến sớm một phút.
Từ lúc nhóm Tần Thanh Man xuất hiện, đám người đã dừng lại.
Tần Thanh Man cũng hoảng hốt, nhìn nhiều người như vậy, khiến cô bỗng chốc nhớ đến sự kiện đáng sợ ở đời sau. Còn chưa kịp để quần chúng bầu phiếu cho cô, đã tới gần Hà Kiến Bạch cùng nhóm người Trịnh An Quốc để nói nhỏ.
“Các vị đồng chí, nhất định phải ngăn cản mọi người chen chúc tới gần. Quá nhiều người, nếu như xuất hiện việc chen chúc trượt chân sẽ xảy ra giẫm đạp, giẫm đạp là sẽ chết người đấy.” Tần Thanh Man là người đến từ đời sau, biết sự kinh khủng của sự kiện giẫm đạp.
Trước đó Hà Kiến Bạch và Phương Minh Kiệt nhìn hiện trường nhiều người như vậy cũng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không nghĩ ra chỗ nào không ổn, lúc này nghe Tần Thanh Man nhắc nhở, bỗng chốc hiểu ra lý do.
“Các đồng chí, không nên chen chúc, cũng không nên lại tới gần, Tôi là phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch của thôn Bạch Thành, mọi người nghe tôi nói đây. Đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích, đồng chí ở phía sau cũng không được nhích lên phía trước.”
Hà Kiến Bạch cuống cuồng lên tiếng, mặc dù ông ta ở cổng công xã, nhưng bởi vì người bên ngoài thật sự quá nhiều. Người càng nhiều thì âm thanh càng nhiều, cũng không có bao nhiêu người nghe thấy lời của ông ta.
Cho dù nghe thấy cũng chỉ là người ở gần nghe thấy, người ở xa cũng không có nghe thấy.
Đám người ở xa còn đang sốt ruột và hưng phấn chen chúc đến cổng công xã.
“Đồng chí Hà, không được rồi, nhất định phải đưa ra hành động. Tiếng của ông quá nhỏ, ở thị trấn Hồng Kỳ lại không có nhiều người biết ông, gương mặt của ông không đủ để khiến mọi người nảy sinh lòng tin.” Tần Thanh Man thấy mọi chuyện không được khống chế, vội vàng nhắc nhở Hà Kiến Bạch.
Phải kiểm soát đám đông trước khi xảy ra nguy hiểm.
May mắn là con đường của thị trấn Hồng Kỳ rất rộng, lúc này chen chúc nhau chưa đến mức chật chội không thể hít thở, nếu không vừa xảy ra chuyện thì sẽ là chuyện lớn.