Nhìn thấy một mảnh tay đen nghịt, Chu Kinh Quốc bỗng nhiên quay đầu lại.
Trước cổng chính của công xã, nhiều người lúc trước đã giơ tay lên bầu cho Vi Phàm cũng đều giơ tay, lúc trước bọn họ bầu cho Vi Phàm chỉ vì sợ Chu Kinh Quốc, nhưng thật ra họ không thực sự muốn bỏ phiếu cho Vi Phàm.
Chu Kinh Quốc là loại người gì, người được ông ta coi trọng đương nhiên cũng là loại người đó.
Có lẽ người ngoài không biết thái độ làm người của Vi Phàm như thế nào, nhưng người của đồn Thạch Đầu lại rõ một một, một kẻ tiểu nhân chuyên đi nịnh nọt, không ai muốn người như vậy được bầu vào vị trí chủ nhiệm hội phụ nữ công xã.
Vừa rồi, những người vừa bỏ phiếu cho Vi Phàm đều bị sốc trước một mảnh cánh tay giơ lên, hoặc có lẽ là bọn họ thật sự không hài lòng với Vi Phàm, nhìn thấy Chu Kinh Quốc đưa lưng về phía mình, họ mới có dũng khí giơ tay lên.
Sau đó bị Chu Kinh Quốc đột nhiên quay đầu lại bắt được.
Bị Chu Kinh Quốc bắt được, sắc mặt của mọi người cứng đờ bởi vì không ai ngờ cuối cùng kết quả lại như vậy.
“Xem ra người dân đều mong muốn đồng chí Tần Thanh Man làm chủ nhiệm hội phụ nữ công xã, là người mà mọi người mong đợi, tôi thấy không cần phải kiểm phiếu nữa đâu, tôi tuyên bố, chủ nhiệm hội phụ nữ công xã là đồng chí Tần Thanh Man.”
Hà Kiến Bạch tận mắt chứng kiến Tần Thanh Man đắc cử, cũng biết năng lực của Tần Thanh Man sau khi được Tần Thanh Man nhắc nhở mấy lần, ông ấy cũng không để cho Chu Kinh Quốc và mọi người xấu hổ lâu, trực tiếp công bố kết quả bầu cử cán bộ công xã.
Ngay khi có kết quả, tất cả những cánh tay giơ lên đều bỏ xuống.
Sau đó là những tràng pháo tay vang dội cả trong và ngoài công xã.
“Đồng chí Tần Thanh Man, chúc mừng, chúc mừng cháu trúng cử làm cán bộ công xã, sau này chúng ta là đồng nghiệp, mọi người phải hết lòng phục vụ nhân dân.” Trịnh An Quốc là người đầu tiên chúc mừng Tần Thanh Man.
“Chúc mừng, đồng chí Tần Thanh Man.” Phương Minh Kiệt đưa tay về phía Tần Thanh Man.
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Những người khác cũng đều chúc mừng Tần Thanh Man, lúc này Tần Thanh Man được mọi người chúc mừng giống như Vi Phàm trước đó, nhưng không giống chúc mừng Vi Phàm trước đó ở chỗ Tần Thanh Man được mọi người chúc mừng bởi vì giám sát viên kiêm phó huyện trưởng công xã Hồng Kỳ tự mình công bố kết quả bầu cử.
Vi Phàm trước đó đắc ý bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu.
Bà ta có nằm cũng không ngờ tới mình thế mà lại tranh cử thua một cô dâu nhỏ, càng không ngờ tới rằng Chu Kinh Quốc trước đây giúp đỡ bà ta nhiều như vậy, thế mà bà ta thậm chí còn không tranh được chức chủ nhiệm hội phụ nữ công xã này.
Người ta nói dáng vẻ của người ghen tị là xấu nhất.
Vi Phàm hét về phía Tần Thanh Man: “Tôi không phục, tên Tần Thanh Man còn không biết, một cô vợ nhỏ vừa mới kết hôn sao có tư cách tranh cử chức vụ cán bộ công xã? Dựa vào cái gì?”
Bởi vì những lời này của Vi Phàm, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Thanh Man.
Trong mắt những người này hiện lên sự hưng phấn.
Lúc đầu Tần Thanh Man không hiểu ánh mắt mọi người nhìn mình là có ý gì, nhưng mấy giây sau cô mới nhận ra, đó là vẻ mặt hưng phấn đợi cô vả mặt Vi Phàm, nói cách khác, mọi người rất tin tưởng cô.
Tin tưởng cô có thể vả mặt Vi Phàm.
Ôi trời ơi, sự tin tưởng này làm cô vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng, thậm chí còn có chút áp lực.
Trong đám người, ánh mắt nóng bỏng của Trịnh Mỹ Cầm và Hoàng Uyển Thanh nhìn về phía Tần Thanh Man.
Họ là người quen thuộc Tần Thanh Man nhất, biết rõ bản lĩnh của Tần Thanh Man, Vi Phàm này không thể làm khó Tần Thanh Man, làm như vậy chỉ có tự rước nhục vào thân mình.
“Tôi nghe nói chồng cô là lãnh đạo trong quân đội, cô được chọn có phải vì người đàn ông của cô có bản lĩnh không?” Vi Phàm ở trước mặt mọi người làm khó Tần Thanh Man, cho nên bà ta không định làm mấy chuyện hiền lành.
Dù sao đường vào công xã của bà ta đã đứt, bằng bất cứ giá nào, bà ta không có được, Tần Thanh Man cũng đừng mơ có được.
Không phải là dựa vào người đàn ông của mình có bản lĩnh sao? Vi Phàm bà ta không có bản lĩnh lấy một người nông dân xuất chúng như vậy, nhưng nông dân cũng rất có cốt khí, bà ta khinh thường hành vi lợi dụng đàn ông này của Tần Thanh Man.
Giờ phút này, Vi Phàm tự coi mình là người của chính nghĩa, gây sự với Tần Thanh Man.
Vốn Tần Thanh Man không muốn nói những lời khó nghe với Vi Phàm, nhưng lúc này nghe thấy Vi Phàm kéo chuyện này lên đầu Vệ Lăng, vẻ mặt của cô trầm xuống, phần sắc bén vốn bị che giấu lúc này lộ ra.
Đời trước cô có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thủ đoạn cũng không ôn hòa như vẻ bề ngoài của cô.
Vẻ mặt của Tần Thanh Man trầm xuống, người đầu tiên kinh ngạc không phải Vi Phàm, mà là Chu Kinh Quốc, Chu Kinh Quốc vẫn chưa bao giờ nhìn thấu con người Tần Thanh Man, cũng đề phòng Tần Thanh Man nhất, ông ta ở công xã nhiều năm, không muốn nhất chính là dính vào Tần Thanh Man.
Ngày hôm nay ngăn cản Tần Thanh Man được trúng cử, cũng là nỗ lực cuối cùng của ông ta.
“Bà tên Vi Phàm?” Tần Thanh Man bình tĩnh hỏi Vi Phàm nhưng vẻ mặt của cô lại rất lạnh lùng.
Vi Phàm khẩn trương nuốt nước bọt: “Đúng vậy.”