Việc tranh cử cán bộ công xã nhất định sẽ liên quan đến lợi ích, Tần Thanh Man biết chắc chắn sẽ có người phản đối, nhất định không chỉ có một người, cho nên cô cũng đã sớm chuẩn bị từ trước, thậm chí còn có người sẽ lợi dụng thân phận của Vệ Lăng để gây rắc rối cũng nằm trong sự tính toán của cô.
Cho đến khi đối mặt với sự chỉ trích của Vi Phàm, Tần Thanh Man không hề hoảng sợ.
Cô chẳng những không hề hoảng sợ, mà ánh mắt của cô khi nhìn về phía Vi Phàm còn vô cùng lạnh lùng, cô không thích có người mang Vệ Lăng ra nói chuyện, ngày hôm nay cô có thể tranh cử vị trí cán bộ công xã hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của mình.
“Đồng chí Vi Phàm, bà đang chất vấn tính công bằng của cuộc tuyển cử cán bộ công xã sao?”
Tần Thanh Man hỏi Vi Phàm rất nhẹ nhàng, thật ra cô đang nương tay, bởi vì cô biết mình trúng cử tương đương với Vi Phàm không trúng cử, bản chất trong lòng của người không chúng cử thường cảm thấy không công bằng, nói vài câu khó nghe cũng là chuyện bình thường.
Cho nên cô hỏi những lời này cũng là cho Vi Phàm một bậc thang.
Nếu như Vi Phàm đồng ý giải quyết chuyện này trong hòa bình thì cô cũng sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng nếu đối phương không chịu bỏ qua, nhất định sẽ theo những lời này rơi vào bẫy của cô, lúc ý muốn thoát ra ngoài là chuyện không thể nào.
Vốn Vi Phàm đã không hài lòng với chuyện Tần Thanh Man được chọn, đầu óc bà ta đã sớm tức giận đến mức mất đi lý trí, làm sao phân biệt được câu hỏi này của Tần Thanh Man là đang đào sẵn hố cho mình, thế là bà ta trực tiếp nhảy vào hố.
“Đúng vậy, tôi chính là đang chất vấn, nghe nói cô vừa mới kết hôn, nhìn vóc dáng của cô gầy yếu như vậy, chắc chắn không làm được việc, cô có tư cách gì mà tranh cử chức chủ nhiệm hội phụ nữ công xã?”
Tần Thanh Man nhìn thấy Vi Phàm rơi vào hố, sâu trong nội tâm cô khẽ thở dài một tiếng vì đối phương, sau đó cô nhìn thoáng qua đám người Chu Kinh Quốc.
Giờ phút này, không chỉ có sắc mặt đám người Chu Kinh Quốc không đẹp, mà sắc mặt toàn bộ những người dân tham ra bỏ phiếu tuyển cử trong đội sản xuất, các thành viên của các đại đội sản xuất cũng vô cùng xấu.
Có thể thấy được, lời này của Vi Phàm đã đắc tội bao nhiêu người.
Điều này tương đương với phủ nhận mọi thành tích từ thôn, đồn đến đội sản xuất, đại đội sản xuất, thậm chí của toàn bộ cán bộ lãnh đạo công xã, tương đương chỉ vào mặt của Chu Kinh Quốc và các lãnh đạo công xã mắng họ gian lận trong bầu cử cán bộ xông xã.
Nếu tội danh như vậy được thành lập, tất cả những nhân viên có liên quan đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
“Đồng chí Vi Phàm, bà đừng có nói nhảm, không biết tình hình là vấn đề của bà, việc đồng chí Tần Thanh Man tham dự cuộc tổng tuyển cử cán bộ công xã đã thông qua tầng tầng lớp lớp đánh giá, bất kể là thân phận hay là bối cảnh và công lao, thành tích của cô ấy đều được đăng ký trong danh sách, cái này không thể làm giả được.”
Người đầu tiên phản bác Vi Phàm không phải là người trong cuộc Tần Thanh Man, mà lại là Chu Kinh Quốc.
Thật ra, những lời chỉ trích Tần Thanh Man này của Vi Phàm vốn là do chính nhóm người Chu Kinh Quốc chuẩn bị từ trước, đồng thời cũng đã chuẩn bị một thời cơ thích hợp để cho một người khác chỉ ra, kết quả ông ta không ngờ rằng Vi Phàm lại tự mình ra mặt.
Người không trúng cử đứng ra chỉ trích Tần Thanh Man dùng thủ đoàn bất chỉnh để chúng cử, đúng thật là đồ óc lợn.
Lúc này Chu Kinh Quốc vô cùng hối hận, tại sao ông ta lại chọn Vi Phàm để bồi dưỡng chỉ vì bà ta nghe lời chứ, sao cái đồ không có đầu óc này có thể đấu lại Tần Thanh Man.
Chỉ một câu nói, Tần Thanh Man đã dồn Vi Phàm vào bẫy.
Còn phải để ông ta tự mình đứng ra làm chứng cho Tần Thanh Man.
Nghĩ đến việc Vi Phàm làm vỡ kế hoạch của mình, Chu Kinh Quốc càng nghĩ càng bức, ánh mắt của ông ta nhìn Vi Phàm càng trở nên không tốt, trước đây ông ta thật sự là mắt mù mới có thể chọn để cho Vi Phàm tiến vào công xã.
Vốn hỏa lực của Vi Phàm chủ yếu nhằm vào Tần Thanh Man, kết quả Tần Thanh Man còn chưa trả lời lời chỉ trích của bà ta, chủ nhiệm ủy hội là Chu Kinh Quốc đã chủ động giúp Tần Thanh Man trả lời. Nghe thấy câu trả lời của Chu Kinh Quốc, trong đầu bà ta chợt hiểu ra nguyên nhân.
Đáng tiếc hối hận cũng đã muộn.
Giữa mùa đông, nhưng sau lưng Vi Phàm nhanh chóng chảy mồ hôi, bà ta biết mình đã đắc tội Chu Kinh Quốc, nhất định sẽ bị Chu Kinh Quốc ghi hận.
Chỉ cần vừa nghĩ đến những thủ đoạn chỉnh người khác của Chu Kinh Quốc, sắc mặt của bà ta trắng bệch vì sợ, hai chân cũng có chút đứng không vững.