Trịnh An Quốc suy nghĩ xong thì nói: "Nếu nói đến cứu người, đồng chí Tần Thanh Man còn có một thành tích khác."
"Ồ, còn chuyện gì nữa, ông mau nói đi." Hà Kiến Bạch và Phương Minh Kiệt đều nhìn về phía Trịnh An Quốc bằng ánh mắt sáng rỡ, trong năm ứng cử viên được đề cử cho chức vụ chủ nhiệm phụ nữ, người bọn họ đánh giá cao nhất là Tần Thanh Man, bởi vậy bọn họ hy vọng cô có thể thuyết phục được mọi người để trở thành cán bộ công xã.
"Đồng chí Phương Minh Kiệt, ông đã quên chuyện xảy ra ở thị trấn Hồng Kỳ vào năm ngoái rồi à?" Trịnh An Quốc nhìn về phía Phương Minh Kiệt.
Phương Minh Kiệt lập tức hiểu ra: "Ngô Viễn Mình."
"Đúng vậy, giám đốc nông trường Hồng Kỳ có vấn đề nên cả nhà đều bị đưa đi lao động cải tạo nông trường, chính vì vậy mà đầu năm nay nông trường mới thay giám đốc mới." Trịnh Quốc An càng nói càng đắc ý.
Mấy chuyện này đều liên quan đến Tần Thanh Man và cũng được xem như công trạng của cô.
"Vậy thì dễ rồi, lát nữa chúng ta hãy công bố những việc này ra để chứng minh cho đồng chí Tần Thanh Man." Hạ Kiến Bạch yên tâm, có hai việc này đã đủ để người dân tin phục.
"Được, cứ làm vậy đi. Có điều chúng ta cứ chờ thêm một lát xem có ai ra mặt nữa không." Trịnh An Quốc không định sẽ ra mặt giúp Tần Thanh Man ngay, ông ấy muốn xem thứ còn ai trong công xã bị Chu Kinh Quốc mua chuộc nữa không.
"Được, chờ thêm một lát."
Hà Kiến Bạch và Phương Minh Kiệt cũng không muốn kẻ làm Cách Uỷ như Chu Kinh Quốc nắm hết quyền hành nên cả hai cùng ủng hộ quyết định của Trịnh An Quốc.
Bên này bọn họ vừa bàn bạc xong thì Tần Thanh Man cũng bị mọi người dồn vào thế khó.
Giang Nguyên Khôi ra mặt đồng nghĩa với việc phe phái của Chu Kinh Quốc muốn phản công.
Lần này Vi Phàm đã có kinh nghiệm, thông qua sắc mặt Chu Kinh Quốc bà ta biết ông ta cũng không muốn Tần Thanh Man trở thành cán bộ công xã, vì vậy bà ta nhanh chóng chĩa mũi nhọn và Tần Kiến Quân: "Nhóc con, cậu hỏi Tần đúng không?'
Ngay từ đầu Tần Kiến Quân đã nhận ra Vi Phàm, bây giờ thấy bà ta nhắm vào mình, cậu ta biết có lẽ bản thân đã gây rắc rối cho Tần Thanh Man rồi.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, cậu ta không thể không trả lời Vi Phàm, thế nên Tần Kiến Quân đành gồng mình đáp: "Đúng vậy, tôi họ Tần."
Ánh mắt ác ý của Vi Phàm dừng trên người Tần Thanh Man.
Bấy giờ Tần Thanh Man vẫn rất bình tĩnh, Vi Phàm rất ghé dáng vẻ này của cô, điều đó làm bà ta xóa cảm giác như mình và mọi người chỉ là những chú hề, còn Tần Thanh thì là khán giả.
"Đồng chí Tần Thanh Man, cô có thể nói cho thằng nhóc họ Tần này có quan hệ gì với cô không? Hai người đều mang họ Tần, nếu nói không có họ hàng thì cũng khó tin đấy, dù sao ở đồn Kháo Sơn cũng chẳng có mấy hộ gia đình họ Tần." Vi Phàm chĩa mũi nhọn vào Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhìn vẻ đắc ý trong mắt Vi Phàm rồi thoáng liếc nhìn Tần Kiến Quân đang cúi đầu.
Cho dù mối quan hệ giữa cô và nhà họ Tần ra sao, nhưng bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài đồn Kháo Sơn, Tần Thanh Man nhất định sẽ bảo vệ Tần Kiến Quân, dẫu sao lúc nãy cậu ta cũng vì bảo vệ cô nên mới lên tiếng.
Vì vậy, Tần Thanh Man bình tĩnh trả lời: "Cậu ta tên Tần Kiến Quân, là em họ của tôi."
"Ồ!"
Nghe Tần Thanh Man trả lời, đám đông đồng loạt ồ lên đầy ngạc nhiên, mọi người lập tức nảy sinh nghi ngờ với năng lực cá nhân của Tần Thanh Man.
"Ồ cái gì mà ồ, tôi không phải họ hàng của đồng chí Tần Thanh Man. Tôi tên Trịnh Mỹ Cầm, là người của đồn Kháo Sơn, tôi đã gả đến nông trường Hồng Kỳ từ lâu, tôi có thể làm chứng rằng đồng chí Tần Thanh Man là một người có bản lĩnh."
Trịnh Mỹ Cầm khó chịu khi đám đông hợp lại làm khó Tần Thanh Man nên đã chủ động đứng ra bảo vệ cô.
"Đúng vậy, tôi cũng không phải họ Tần, là người của đồn Kháo Sơn. Tôi cũng cảm thấy cô nhóc Tần Thanh Man là người có năng lực xuất sắc, sao nào, chẳng lẽ chúng tôi không được phép bỉ không cho người có năng lực à?" Thím Quế Anh cũng ghét dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Vi Phàm nên đã ra mặt nói giúp Tần Thanh Man.
"Vậy các người hãy nói xem tại sao toàn bộ người dân ở đồn Kháo Sơn đều bỏ phiếu cho Tần Thanh Man, cô ấy có năng lực gì mà lại nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người ở đồn Kháo Sơn?" Giang Nguyên Khôi đột nhiên hỏi một câu.
"Bởi vì..."
Thím Quế Anh và Trịnh Mỹ Cầm tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Không có chỉ thị, bọn họ thật sự không dám kể lại sự kiện đã xảy ra tối mùng một tết.