"Tại sao?" Vi Phàm kiêu ngạo đứng bên cạnh Giang Nguyên Khôi, cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng có thể đánh bại Tần Thanh Man nên tâm trạng bà ta trở nên vui vẻ: "Cả đồn Kháo Sơn các người đều bỏ phiếu cho Tần Thanh Man nhưng lại không thể nói rõ lý do, tôi thật sự muốn hỏi có phải các người làm như vậy là vì chồng của Tần Thanh Man là một người có quyền có thế đúng không?"
"Không phải!"
"Bà đúng là đồ ác độc, không chấp nhận được người khác tốt đẹp hơn mình. Chúng tôi bỏ phiếu cho Tần Thanh Man là vì chính bản thân cô ấy xứng đáng chứ không phải là do cô ấy đã gả cho bất kỳ ai."Rất nhiều người dân ở đồn Kháo Sơn đều nổi giận.
"Từ nãy đến giờ các người đều không chứng minh được việc bản thân bỏ phiếu cho Tần Thanh Man không liên quan đến chồng của cô ta, mọi người đúng là có lý do nghi ngờ sở dĩ các người bỏ phiếu cho Tần Thanh Man là vì cô ta đã gả cho một người đàn ông có quyền lực."
Giang Nguyên Khôi là đội trưởng dân quân công xã nên năng lực suy luận mạnh hơn Vi Phàm nhiều, vì vậy lúc ông ấy đặt câu hỏi cũng nhấn mạnh đúng chỗ.
"Bởi vì sự kiện đò là cơ mật, chúng ta không thể tiết lộ được!"
Người dân đồn Kháo Sơn bị ép hỏi lập tức nổi giận, rốt cuộc có người nhịn không được mà hét lên một câu.
"Cơ mật?"
Hai chữ cơ mật làm bầu không khí tại hiện trường rơi vào yên tĩnh.
Giang Nguyên Khôi khó hiểu, lúc trước bọn họ đã điều trả quá, ở đồn Kháo Sơn không hề có sự kiện cơ mật nào cả. Thế nhưng bây giờ người của đồn Kháo Sơn lại lấy cớ chuyện cơ mật mà nói, lẽ nào vì bị chèn ép nên bọn họ mới nói như vậy?
Giang Nguyên Khôi suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Cơ mật gì? Có thật là cơ mật không, hay vì các người không thể nói rõ được năng lực cá nhân của đồng chí Tần Thanh Man nên dùng hai chữ cơ mật để xoá bỏ nghi ngờ của mọi người? Các người nên biết hai chữ cơ mật không thể tùy tiện nói ra như thế, nếu các người bịa chuyện thì chính là vi phạm pháp luật!"
"Tất nhiên là có chuyện cơ mật, chúng tôi đã dám nói thì dám gánh vác trách nhiệm."
Người dân đồn Kháo Sơn không hề sợ hãi chút nào, bọn họ đều là người thật thà, bằng không bọn họ cũng không nghiêm túc chấp hành chỉ thị bảo mật của sư đoàn XXX.
Thấy người dân đồn Kháo Sơn mạnh miệng như vậy, Giang Nguyên Khôi chợt do dự.
Đúng là có khả năng có chuyện cơ mật thật, bởi vì chồng Tần Thanh Man không chỉ là một quân nhân mà còn là một thủ trưởng có quyền lực trong quân đội. Hơn nữa, đồn Kháo Sơn cách sư đoàn XXX rất gần, nếu thật sự có chuyện cơ mật mà ông ấy lại truy hỏi như vậy, có phải không tốt hay không?
Ngay lúc này, Giang Nguyên Khôi hơi bồn chồn.
Tên cáo già Chu Kinh Quốc cũng bắt đầu do dự, mặc dù ông ta là người của Cách ủy hội công xã, nhưng nơi này gần biên giới, quyền lực của quân đội lớn hơn cán bộ địa phương nhiều. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước ông ta lựa chọn tạm thời trốn tránh khi biết Tần Thanh Man đã gả cho một quân nhân ở sư đoàn XXX.
Cách ủy hội bọn họ có thể tùy tiện vu tội cho người khác thì quân nhân đóng quân ở biên giới cũng có thể làm như vậy.
Thậm chí người trong quân đội còn có quyền bắn trước báo sau.
Chu Kinh Quốc hơi sợ, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt Tần Thanh Man vẫn rất bình tĩnh khiến lòng dạ ông ta càng thấp thỏm hơn. Chu Kinh Quốc không muốn làm khó Tần Thanh Man nữa, nếu tiếp tục làm khó cô nữa, nói không chừng cuộc sống sau này của ông ta sẽ rơi vào khó khăn.
Ngay khi Chu Kinh Quốc định khuyên Giang Nguyên Khôi nhường bước một chút, trong đám người bất ngờ có một giọng nói lớn vang lên: "Tôi có thể chứng minh ở đồn Kháo Sơn không có cơ mật, mà bản thân Tần Thanh Man cũng chẳng có năng lực gì cả!"
Câu nói này vừa dứt, mọi người bắt đầu hỗn loạn.
Mọi người đều liếc mắt nhìn sang, người vừa lên tiếng là một người đàn bà trẻ tuổi.
Nhìn từ bề ngoài có lẽ người nọ lớn hơn Tần Thanh Man khoảng năm sáu tuổi.
"Ồ, cô không phải là Chung Ái Cần, con dâu của đồng chí Trịnh Quế Hoa, người từng giữ chức chủ nhiệm phụ nữ công xã hay sao? Chẳng phải hai vợ chồng cô đều sống trong thị trấn à, kể cả hộ khẩu lẫn gốc gác đều không thuộc đồn Kháo Sơn chúng tôi, vậy sao cô có thể hiểu rõ chuyện ở đồn Kháo Sơn hơn chúng tôi chứ?"
Thím A Vân là người đầu tiên nhận ra Chung Ái Cần.
Thím A Vân không chỉ nói rõ thân phận của Chung Ái Cần mà còn nhấn mạnh việc cô ta từng giữ chức chủ nhiệm phụ nữ công xã.
Nhờ vậy, mọi người chẳng những biết rõ về Chung Ái Cần mà còn đoán được lý do tại sao đối phương muốn cắn thiệp vào chuyện này.