Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78 - Bị Bán Còn Giúp Đếm Tiền 4

Chương 78 - Bị bán còn giúp đếm tiền 4
Chương 78 - Bị bán còn giúp đếm tiền 4

Ánh mắt Vệ Lăng nhìn về phía bọn anh cả Chu càng thêm lạnh lẽo, mang theo đao.

Sở Sở nghe rõ tiền căn hậu quả rồi, cũng nắm chặt lấy vạt áo Tần Thanh Man, còn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Tần Thanh Man, muốn xem sắc mặt Tần Thanh Man.

Nhưng dáng cậu thấp quá, đứng bên cạnh Tần Thanh Man không có cách nào nhìn rõ được biểu tình của cô.

Những người thân thiết thì lo lắng cho Tần Thanh Man, những người đến cửa gây sự cũng dần rút lui, ngay cả Tần Lỗi cũng bắt đầu cảm thấy do dự.

Mặc dù ông ta với Chu Hồng Hà là vợ chồng, thế nhưng hôm qua ông ta không lên núi, cũng không biết tình huống thực tế xảy ra lúc đó như thế nào, tất cả sự việc đều là nghe vợ mình và mấy người Lý Mỹ Na kể lại.

Ông ta hôm nay tìm đến nhà gây sự vốn cho rằng bên mình không có vấn đề gì.

Nếu thực sự đúng là Chu Hồng Hà đẩy Tần Thanh Man, vậy….

Tần Lỗi không dám nghĩ tiếp.

Hiện trường càng yên tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều lấp lóe.

Nhìn sắc mặt Tần Thanh Man, lại đối diện với ánh mắt ác liệt của Về Lăng, bọn người đến nhà đòi công đạo của anh cả Chu đều hoảng hốt, lý do bọn họ chỉ trích Tần Thanh Man lúc trước đều là do Chu Hồng Hà cung cấp, không có căn cứ gì cả, nhưng những lời Tần Thanh Man nói lúc này bao hàm lượng thông tin rất lớn, lớn đến mức rất nhiều người biết rằng có thể xảy ra chuyện rồi.

“Cô nói bậy, cô ngậm máu phun người."

Mắt thấy lửa sắp cháy đến em gái mình, anh cả Chu vội lên tiếng phản bác.

“Cháu nói bậy sao?”

Tần Thanh Man lạnh lùng nhìn anh cả Chu mặt mũi dữ tợn, một chút sợ cũng không có, “Cháu cùng thím hai bọn họ vốn là không đi cùng đường, lợn rừng đuổi là đuổi bọn họ, nếu như nói là hoảng hốt không nghĩ nhiều chạy nhầm trên cùng một con đường thì cháu không nói, nhưng đằng này vì giữ mạng lại đem cháu đẩy ra cản lợn rừng, đây chính là giết người, là giết người có chủ ý, cháu với thím hai tuyệt đối không xong đâu.”

“Cùng một con đường thì có thể là trong lúc chạy vô ý va phải, Thanh Man cô bé này, cháu cũng đừng đem người khác nói đến xấu xa như vậy, Hồng Hà dù gì cũng là thím hai cháu, thím ruột thịt đấy.”

Anh cả Chu vội vàng chơi con bài tình cảm.

Nếu sự việc đúng như lời Tần Thanh Man nói, vậy hôm nay mấy người bọn họ tìm đến đây đòi công đạo không chỉ không chiếm được cái gì tốt mà còn có thể dẫn họa vào thân.

Bất luận như thế nào cũng không thể để xác định Chu Hồng Hà từng có hành động giết người được.

Đều đã bị tìm đến tận nhà bắt nạt rồi, Tần Thanh Man sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhìn đến khẩn cầu trong mắt anh cả Chu, tiến một bước tiếp tục nói: “Hôm qua không có tuyết rơi, dấu vết trên núi vẫn còn, chúng ta có thể gọi công an đến hiện trường kiểm tra, nhất định có thể xác định được xem thím hai có đẩy cháu hay không."

“Cô nói gì thì chính là thế sao? Cái này sao có thể được chứ, ai mà biết được tối qua các người có lên núi làm giả hiện trường hay không."

Lưu Dung hung hăng phản bác Tần Thanh Man.

“Đúng vậy, qua một đêm rồi, ai biết mấy người nửa đêm có nên núi hay không, dù sao cũng có người có súng, sẽ không sợ thú hoang."

Có người cố ý nhắc tới.

Đây là định đem Vệ Lăng cũng “kéo xuống nước."

Nước đục rồi, một số người có thể thoái thác trách nhiệm, cũng có thể đục nước béo cò.

“Các người có phải coi thường công an không?” Tần Thanh Man nhìn người định kéo Vệ Lăng xuống nước, cười đến vô cùng hiền lành.

Nhưng ngữ khí lại không ôn hòa chút nào, “Công an có thể căn cứ theo vết tích lưu lại để suy đoán thời gian xảy ra, chứ không đơn giản như mấy người nghĩ, mấy người không tin cháu cũng không sao, thế này đi, chúng ta cùng nhau báo công an, để công án đến điều tra, cái tội dẫn lợn rừng đến làm thương người này cháu không thể gánh, cũng gánh không được, hôm nay mọi người không cho cháu một lời giải thích, việc này vẫn chưa xong đâu.”

Nói xong những lời này, Tần Thanh Man nhìn về nhóm người ngày càng đông, đều là người đồn Kháo Sơn bọn họ.

Nhìn thấy Lưu Tam Côn mặt mũi bầm dập đứng trong đám người, Tần Thanh Man liền nhớ đến tên này từng bắt nạt Sở Sở, mày hơi nhíu lại, hô lên: “Lưu Quân, phiền anh đi mời chủ nhiệm trị an và chủ nhiệm hội phụ nữ tới đây, để bọn họ giúp tôi chủ trì công đạo, hôm nay nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện."

“Được ngay."

Lưu Tam Côn sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng được Lưu Quân Tần Thanh Mạn gọi là đang gọi mình, lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng rồi hấp tấp chạy đi luôn, tốc độ cũng tính là nhanh, nhưng mà hơi khập khiễng chút.

Vệ Lăng nhìn theo bóng lưng của Lưu Tam Côn ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

Hắn nhận ra Lưu Tam Côn.

Bình Luận (0)
Comment