Tần Thanh Man cùng Lưu Tam Côn một người hỏi một người đáp tựa như đã thương lượng từ trước, Tần Lỗi mới chỉ kịp nhấc tay lên, sau đó……liền không có sau đó rồi.
Trơ mắt nhìn mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát - Lưu Dung:…..
Những người tới của gây sự khác:…..
Giống như có chút đâm lao phải theo lao.
Tại lúc tình hình trước nhà họ Tần đang rơi vào bế tắc, Tần Trân Châu cũng đem thông tin mới nhất vào trong phòng.
Nghe Tần Trân Châu thuật lại xong, mấy người Lý Mỹ Na với Tần Hương đều khiếp sợ nhìn về phía Chu Hồng Hà, mấy bà ban đầu là tách ra chạy, cũng không biết Chu Hồng Hà bị lợn rừng húc như thế nào, nếu thực sự là Chu Hồng Hà vì thoát thân mà đẩy Tần Thanh Man, vậy hôm nay người nhà đẻ mấy bà đến đây náo loạn đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Việc này chỉ cần công an tham gia vào, những thủ đoạn mấy bà ta tính toán trước đó với Tần Thanh Man cũng sẽ không giấu được.
Mang theo hoảng hốt, Lý Mỹ Na dẫn đầu lên tiếng chất vấn Chu Hồng Hà: “Chị dâu hai, chị thực sự đẩy con bé Thanh Man kia sao?”
Những người khác cũng đang nhìn Chu Hồng Hà
Chu Hồng Hà:……Nói như này bà ta biết tiếp lời như thế nào được.
Nhìn thấy Chu Hồng Hà không trả lời, ánh mắt còn lấp lóe, đám người Lý Mỹ Na liền biết việc Chu Hồng Hà đẩy Tần Thanh Man là không thoát khỏi được rồi.
Diêu Xuân Anh bị thương tương đối nhẹ, không nằm im được nữa, kêu Tần Tuệ Tuệ con gái nhà mình đến dìu bà ta dậy, việc này nhất định phải nghĩ ra biện pháp toàn vẹn, không thì mấy bà ta đều phải ăn cơm tù.
Vẻ mặt như đưa đám, Tần Hương cũng hận không thể đánh chết mình lúc trước mắt mù.
Bà ta vốn dĩ là người nhà họ Tần, cùng Tần Thanh Man đương nhiên đã có quan hệ máu mủ, nếu không xen vào, nói không chừng Tần Thanh Man sẽ nể tình huyết thống mà tha cho bà ta một lần, nhưng bà ta trước đó vì muốn chiếm lời, đã để con gái Khương Đông Mai đi tìm người Khương gia đến ra mặt gây sự.
Đàn ông nhà họ Khương hầu hết đã theo bí thư đi lên núi, nhưng mấy tên choai choai thì vẫn còn ở nhà.
Lúc này mấy tên nhóc con kia liền đi theo phía sau Tần Lỗi phất cờ hò hét.
Việc này nếu liên lụy đến nhà mấy chị dâu, mấy chị dâu của bà ta nhất định sẽ lột da bà ta mất.
Vừa nghĩ như vậy, Tần Hương cũng không nằm im được nữa.
Vẫn là sớm nhận lỗi với Tần Thanh Man.
Từ mấy tháng trước lúc Tần Thanh Man dựa vào bí thư thôn áp chế khiến mấy bà ta phải trả lại hết những vật tư cùng lương thực đã mượn, bà ta đã nhìn ra rồi, con bé Thanh Man này thay đổi rồi, trở nên vừa nhẫn tâm vừa vô tình, cũng không sợ phiền phức.
Một đứa con gái không cha không mẹ như thế là khó đối phó nhất.
“Tần Hương, cô định làm gì?” Thấy Tần Hương được Khương Đông Mai đỡ dậy ngồi tại giường xỏ giày, Lý Mỹ Na cùng Diêu Xuân Anh cùng lúc hỏi.
“Làm gì sao?” Tần Hương cười lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên là đi xin lỗi Thanh Man rồi, ba chúng ta đều bị chị dâu hai coi như vũ khí để sử dụng, hôm nay mọi việc mà thật sự trở nên ầm ĩ, chúng ta nhất định không có chuyện tốt gì, nhân lúc chưa có kết quả, em trước tiên vẫn là nên đi xin lỗi Thanh Man."
Bà ta cũng coi như là có mắt nhìn, thấy được mục đích của Tần Thanh Man.
Nghe thấy Tần Hương sắp đi cúi đầu xin lỗi Tần Thanh Man, mặt Diêu Xuân Anh cùng Lý Mỹ Na liền hiện lên vẻ giằng co.
Trưởng bối xin lỗi vãn bối, đây là vô cùng nhục nhã.
Tần Hương cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bảo con gái lấy áo bông bọc người mình lại, đồng thời cũng phân phó con gái lấy cho mình cái gậy để làm đồ chống.
“Tần Hương, cô đi thật sao?”
Lý Mỹ Na ngũ vị tạp trần, có chút không làm được việc cúi đầu trước Tần Thanh Man, nhưng nếu không làm cái gì cứu vãn bà ta không can tâm, biện pháp duy nhất là giữ Tần Hương lại, nếu thật sự xui xẻo thì tất cả mọi người cùng xui xẻo.
Tần Hương liếc mắt liền nhìn ra suy tính của Lý Mỹ Na.
Lắc lắc đầu, cũng không định khuyên nhủ.
Tục ngữ nói, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, việc nhà đẻ bà ta vẫn là ít xen vào thôi, chú ý chăm sóc tốt đằng nhà chồng, dù sao đi nữa đối với cuộc sống hiện tại của bà ta quan trọng nhất vẫn là nhà họ Khương.
Mắt thấy chân của Tần Hương đã chạm đất, Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh thật sự không ngồi yên được rồi.
Mấy bà ta mặc dù cũng tính kế Tần Thanh Man, nhưng cũng chỉ tính kế mấy cái nhỏ nhặt, không nguy hiểm đến mạng người, thật sự không nhất thiết phải buộc chặt với Chu Hồng Hà, nếu không Chu Hồng Hà đi ngồi tù, bọn họ cũng muốn vào theo sao.
“Tiểu Hương, cô chờ một chút, chị đi cùng cô."
Lý Mỹ Na thần sắc thay đổi mất mấy giây, cuối cùng vẫn để Tần Trân Châu dìu mình dậy.