Bên ngoài, đám người Vương Thừa Bình cùng Tống Thiếu tướng của quân khu phương Bắc đến muộn đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhận được bằng khen của quân khu đặc biệt gửi đến, bọn họ vội vã chạy đến công xã nhưng lại đến muộn một bước. Lúc bọn họ đến cả xã đã bị đám người bao vây, nhìn thấy nhiều người như vậy họ suýt chút nữa rút súng ra.
Thật may giọng nói của Phương Minh Kiệt cùng tiếng còi vang lên kịp thời, lúc đó họ biết đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay nhóm người Vương Thừa Bình đến là vì Tần Thanh Man, họ nhất định phải bảo vệ Tần Thanh Man. Nhưng còn chưa đợi bọn họ bảo vệ, Tần Thanh Man đã tự mình giải quyết nguy hiểm, thậm chí còn tạo dựng được uy tín tuyệt đối cho chính mình.
"Vệ Lăng thật may mắn!" Tống thiếu tướng không khỏi cảm thán một câu.
"Vận số Vệ Lăng thật tốt, nhưng đồng chí Tần Thanh Man cũng là người có năng lực, người có năng lực thì ở đâu cũng có thể tỏa sáng!" Vương Thừa Bình càng thêm ngưỡng mộ Tần Thanh Man, hận không thể đem Tần Thanh Man về sư đoàn của bọn họ.
Sớm biết Tần Thanh Man có bản lĩnh như vậy, ông ấy đã trộm về rồi.
Nghĩ vậy Vương Thừa Bình không khỏi trừng mắt lườm Tống thiếu tướng.
Đương nhiên Tống thiếu tướng biết vì sao mình bị lườm, bất đắc dĩ nói: “Việc này không thể trách lên đầu tôi, sư đoàn của các người đặc biệt, Quân ủy không chấp thuận việc các người thành lập khu gia đình cũng là nguyên nhân chính sách, nếu không, khi chính sách thay đổi các người lại nộp đơn xin, chẳng phải quân khu sẽ phê duyệt cho mấy người ngay lập tức sao?”
“Tôi nghe nói, có một số đơn đăng ký đã được nộp.” Vương Thừa Bình cũng chen lời.
Vì để xây dựng khu gia đình tại sư đoàn, đầu năm nay Chính ủy Trương đã nộp đơn vài lần, thậm chí ông ấy còn mặt dày gọi điện cho mấy ông Thủ trưởng cấp cao của quân khu, nếu không thì làm sao sư đoàn của họ lại được đồng ý xây dựng khu gia đình nhanh như vậy.
“Được rồi ông Vương, không cần ông nhắc lại chuyện cũ, chuyện cũ cũng có rất nhiều nguyên nhân bên trong, nếu tôi có thể đưa ra quyết định thì đã sớm phê duyệt cho các người từ lâu rồi. Đây không phải chỉ mới bắt đầu sao, còn cần bàn luận nữa không?”
Tống thiếu tướng cảm thấy mình thật oan ức.
Đôi khi trở thành một nhà lãnh đạo không hề dễ dàng.
“Được rồi, biết ông đã cố gắng hết sức rồi, tôi miễn cưỡng ngậm mồm vậy.” Vương Thừa Bình nói xong câu đó mới chuyển sự chú ý về phía khuôn mặt Tần Thanh Man trong đám người, thở dài nói: “Nếu như khu gia đình chúng tôi được thành lập sớm hơn nửa năm thì đồng chí Tần Thanh Man này chính là người của sư đoàn chúng tôi.”
“Khi khu gia đình phát triển, cũng có thể sẽ thay đổi nhân viên.”
Thấy Vương Thừa Bình thật sự coi trọng Tần Thanh Man, Tống thiếu tướng vội vàng động viên ông ấy.
“Được rồi, người có năng lực như Tần Thanh Man có thể đóng vai trò lớn trong các cơ quan chính phủ, cũng có thể làm nhiều chuyện có ích cho mọi người hơn.” Vương Thừa Bình khen Tần Thanh Man bởi vì ông ấy rất ngưỡng mộ Tần Thanh Man, ông ấy cũng biết rõ lúc này nhân dân rất cần những người lãnh đạo làm được nhiều việc có ích như Tần Thanh Man.
“Ông Vương, từ giờ trở đi sư đoàn của ông nên bảo vệ đồng chí Tần Thanh Man nhiều hơn, cô ấy không chỉ là người nhà của một quân nhân mà còn là đồng chí tốt hiếm có nữa.” Tống thiếu tướng nói rất nghiêm túc.
Hôm nay ông ta trao cho Tần Thanh Man bằng khen do quân khu cấp, chuẩn bị trở về quân khu. Quân khu cách Bạch Thành quá xa, cho dù ông ta có muốn bảo vệ Tần Thanh Man thì cũng nằm ngoài tầm với. Chỉ có Đại đoàn trưởng Vương Thừa Bình của sư đoàn XXX mới có thể chú ý đến Tần Thanh Man nhiều hơn.
“Thủ trưởng, xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ đồng chí Tần Thanh Man thật tốt, đồng chí Tần Thanh Man xứng đáng được chúng tôi bảo vệ vì cô ấy còn có người nhà là đồng chí Vệ Lăng, chúng tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ thật tốt hậu phương của những người chiến sĩ ở tiền tuyến.” Vương Thừa Bình trịnh trọng hứa với Tống thiếu tướng.
Vẻ mặt ông ấy rất nghiêm túc khi nói câu này.
Vệ Lăng rời đi thời gian không ngắn, tiền tuyến cũng không truyền về tin tức tốt nào. Vệ Lăng thân là một nhà lãnh đạo, nói thật, ông ấy cũng có chút lo lắng cho Vệ Lăng.
Dù sao lần này Vệ Lăng cũng không mang theo nhiều người rời đi, mà tình hình quốc tế bên ngoài khẩn cấp và khác thường đến mức Vương Thừa Bình tìm đủ mọi lý do vẫn lo lắng cho Vệ Lăng.
“Bảo vệ tốt đồng chí Tần Thanh Man!”
Tống thiếu tướng dùng sức vỗ mạnh vào vai Vương Thừa Bình, sau đó dẫn đội ngũ về phía đám đông.
Là một lãnh đạo lớn của quân khu, ông ta luôn có cảnh vệ đi theo bên người.
Tống thiếu tướng không mang nhiều người đến, một trung đội xếp hàng được trang bị đầy đủ vũ khí có thể trấn áp quần chúng tại hiện trường.
Hơn nữa, Đại đoàn trưởng Vương Thừa Bình cũng mang theo một trung đội.