Hai trung đội cộng lại có đến sáu mươi bảy mươi người, sáu mươi bảy mươi người trước mặt quần chúng coi như là một con số nhỏ. Họ đều là quân nhân được trang bị đầy đủ vũ khí, nhưng không cần đến vũ khí chỉ cần bộ quần áo của quân nhân thôi cũng có thể trấn áp được tất cả mọi người.
Đôi giày da cứng bước gọn gàng trên mặt đất, tạo thành những tiếng vang giống nhau.
Sau khi nghe thấy âm thanh, quần chúng đang nhìn về phía công xã lập tức quay đầu lại thì thấy rất nhiều quân nhân được trang bị đầy đủ vũ khí.
Từ lúc nhìn thấy quân nhân, mọi người đã tự động nhường ra con đường tiến về phía trước.
Tống thiếu tướng và Vương Thừa Bình ngồi trên xe Jeep, xe Jeep đi theo lối đi do đám người nhường ra ban nãy, lái thẳng đến cửa công xã, cùng lúc đó, hai trung đội cũng xếp hàng bảo vệ xe Jeep.
Khoảnh khắc nhìn thấy quân nhân, Tần Thanh Man tưởng rằng Vệ Lăng đã trở lại.
Tầm mắt cô nhìn về phía chiếc xe Jeep, cô có thị lực rất tốt có thể nhìn thấy những người ngồi trên xe một cách dễ dàng.
Thành thật mà nói, lúc phát hiện đó không phải Vệ Lăng, Tần Thanh Man có hơi thất vọng nhưng sau đó đã trở nên kiên cường.
Cô biết là ai đến cũng biết đến vì cái gì.
Tần Thanh Man bình tĩnh nhưng những người khác trong công xã thì không bình tĩnh được. Cho dù là Chủ tịch công xã Phương Minh Kiệt hay Phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch đều không giữ nổi bình tĩnh, họ cho rằng quân đội đến đây để bắt họ phải chịu trách nhiệm.
Dẫu sao thì hiện trường cũng có quá nhiều người, nhiều đến mức giống như một cuộc gây rối.
“Đồng chí Thủ trưởng, xin hỏi…”
Với tư cách là Chủ tịch công xã, Phương Minh Kiệt phải là người đứng ra đầu tiên.
Cách Phương Minh Kiệt không xa, hai chân Chu Kinh Quốc mềm nhũn đến mức không thể đứng vững được, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ cố gắng bình tĩnh, nếu nhìn kỹ sắc mặt còn trắng bệch.
“Đồng… Đồng chí… Kinh Quốc…”
Giang Viễn Khôi thấy khí thế mạnh mẽ của đám quân nhân, vẻ mặt còn tệ hơn cả Chu Kinh Quốc, lúc này trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi.
Bọn họ đều biết Tần Thanh Man là người nhà của quân nhân, cũng đoán được đám quân nhân trước mặt tới đây là vì ai.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện vì sao gia đình Ngô Viễn Minh bị quân đội mang đi, bọn họ không khỏi vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Vô cùng sợ!
Bởi vì bọn họ biết rõ ràng mình có âm mưu chống lại Tần Thanh Man.
“Bình… Bình tĩnh một chút, chúng ta không phạm tội gì, bọn họ không có khả năng bắt chúng ta.” Coi như Chu Kinh Quốc vẫn còn chút lý trí, khi phát hiện phía sau quân nhân không có xe tải lớn, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Không có xe tải có nghĩa là sẽ không có ai bị áp giải đi.
“Đồng chí Kinh Quốc, là Vệ Lăng đến sao?” Giang Viễn Khôi đã từng thấy Vệ Lăng ở nông trường Hồng Kỳ, lúc này lại thấy nhiều quân nhân như vậy thì người duy nhất nghĩ đến trong đầu chỉ có thể là Vệ Lăng.
“Khả năng không phải là Vệ Lăng.”
Chu Kinh Quốc cố gắng hết sức đứng vững, dù trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn phải an ủi những người đi theo mình.
Trong lúc Chu Kinh Quốc đang nhỏ giọng thì thầm với Giang Viễn Khôi thì một chiếc xe Jeep chạy tới dừng lại trước cổng công xã.
Cửa xe mở ra, hai vị quân nhân tuổi tác không quá lớn bước ra.
Hai vị quân nhân đều có vẻ uy nghiêm, mặc dù không có quân hàm trên vai nhưng từ khí chất của bọn họ ai cũng có thể nhận ra hai người này nắm giữ chức vị không nhỏ trong quân đội.
Khẳng định là phải đến cấp bậc Thủ trưởng.
“Chào đồng chí Phương Minh Kiệt, tôi là Vương Thừa Bình, Đại đoàn trưởng của sư đoàn XXX, còn đây là Tống Việt Minh, Phó Tổng tham mưu trưởng quân khu phương Bắc.”
Là sĩ quan quân sự địa phương hàng đầu đóng quân ở biên giới, Vương Thừa Bình lập tức đưa tay phải về phía Phương Minh Kiệt.
“Chào hai vị Thủ trưởng.” Phương Minh Kiệt nhanh chóng đưa tay ra bắt tay với Tống thiếu tướng và Vương Thừa Bình. Đồng thời trong lòng cũng hơi run rẩy.
Đánh giá tình hình hiện tại, ai cũng có thể nhìn ra nhất định hai vị lãnh đạo quân sự cấp cao này đến đây vì Tần Thanh Man.
Vi Phàm vừa mới tỉnh, lại trợn mắt ngất xỉu sau khi nghe Vương Thừa Bình tự giới thiệu.
Lần này là ngất xỉu hoàn toàn.
Cuộc tổng tuyển cử cán bộ công xã có thể kinh động đến Thủ trưởng cấp bậc này trong quân đội thì hẳn là chuyện vô cùng quan trọng, đồng thời cũng cho thấy lai lịch của Tần Thanh Man kinh khủng đến mức nào.
Biết mình cùng Tống Thiếu tướng đến sẽ gây náo loạn suy đoán của quần chúng, Vương Thừa Bình cũng không khách sáo với Phương Minh Kiệt nữa mà trực tiếp nói ra mục đích của mình: “Đồng chí Phương Minh Kiệt, chúng tôi đến đây để tìm đồng chí Tần Thanh Man.”
Quân nhân không thích hợp ở lại lâu trong hoàn cảnh này, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.
"Đồng chí Tần Thanh Man." Phương Minh Kiệt vội vàng gọi Tần Thanh Man tiến lên, sau đó lùi lại nửa bước.