Lúc này, Tiểu Đổng trợ lý của trạm trưởng Hồ cũng dẫn dân quân chạy đến, dân quân không nhiều, chỉ có mười mấy người, mười mấy người cũng đủ để canh giữ một người như Ngưu Nghiễm rồi.
Ngưu Nghiễm vốn đã bị dọa hai chân mềm nhũn, bây giờ lại nhìn thấy nhiều dân quân như vậy, sợ đến mức mắt trợn trắng, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
"Ngưu Nghiễm, ông còn không thành thật khai báo!"
Hồ Tự Cường thấy Tiểu Đổng dẫn dân quân đến, một bên sai Tiểu Đổng đến phòng làm việc của ông ấy gọi điện báo công an, một bên bắt đầu tra hỏi Ngư Nghiễm, ông ấy phải rút dây động rừng trước khi công an chạy tới, hoặc ít nhất là khiến Lưu Hòa Xương phải đứng ra.
Nông trường rất lớn, một chút tin tức cũng có thể truyền đi như cháy rừng.
Trong lúc Hồ Tự Cường thẩm vấn Ngưu Nghiễm, Lưu Hòa Xương cũng kịp thời nhận được tin tức, vừa nghe tin bức thư nhà của Hoàng Uyển Thanh bị mất, trong thư còn liên quan đến tiền, phiếu lương thực, gã lập tức dẫn trợ lý của mình chạy đến phòng văn thư.
Ngưu Nghiễm sớm đã bị đại trận của Hồ Tự Cường dọa sợ, nào còn dám giấu diếm, trực tiếp mở miệng nói: "Đồng chí trạm trưởng, tôi thật sự không có giữ thư của đồng chí Hoàng Uyển Thanh, là Triệu Thiên Thành cầm."
"Triệu Thiên Thành là ai?"
Hồ Tự Cường mới tới nông trường không bao lâu, lúc ông ấy tới Triệu Thiên Thành đã được điều đến Ủy ban Cách mạng huyện, bối cảnh Triệu Thiên Thành cũng khác hẳn, nên không ai nhắc đến Triệu Thiên Thành với ông ấy cả.
Lúc này mới hỏi như vậy.
Tiểu Đổng cũng là người mới tới đây, cũng không hiểu rõ những người trong nông trường lắm, nghe được câu hỏi của Hồ Tự Cường, vội vàng nhìn về phía dân quân bên cạnh.
Lần này thì nhìn đúng người rồi.
Dân quân đều là người ở trong nông trường, biết Ngưu Nghiễm, đương nhiên là cũng biết Triệu Thiên Thành.
Chỉ là bối cảnh của Triệu Thiên Thành, thật sự không phải là các dân quân có thể trêu chọc được, đối mặt với ánh mắt của Tiểu Đổng, mười mấy dân quân đều không một ai lên tiếng.
Hồ Tự Cường nhìn thấy một màn này, tức khắc giận điên lên.
Ở nông trường rộng lớn này, ông ấy không thể đối phó với những người như Lưu Hòa Xương, lẽ nào còn phải nhìn sắc mặt của mấy tên dân quân, vừa nghĩ như vậy, sắc mặt ông ấy càng thêm sa sầm.
Hoàng Uyển Thanh nhìn thấy cảnh này thầm mặc niệm một phút cho Hồ Tự Cường, sau đó cũng không nói gì.
Thứ nhất, cô ấy khinh thường mở miệng nói ra tên của Triệu Thiên Thành, thứ hai, cô ấy không muốn vướng vào cuộc tranh giành quyền lực trong nông trường.
"Cậu, đi gọi Triệu Thiên Thành đến đây."
Hồ Tự Cường tức giận trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể chỉ một dân quân, ra lệnh.
Người bị gọi tên là Điền Văn Thạch, lúc Ngô Vệ Dân chết, anh ấy vẫn chỉ là một công nhân nông trường bình thường. Khi đó anh ấy cơ trí nghe theo mệnh lệnh của Tần Thanh Man, canh giữ Ngô Viễn Minh và hai tên công an giả. Sau đó, để lấy lòng Tần Thanh Man, Lưu Hòa Xương đã chủ động đề cử anh ấy vào đội dân quân trong nông trường.
Điền Văn Thạch cũng coi như là may mắn.
Khoảng thời gian này Điền Văn Thạch ở nông trường cũng khá tốt, âm thầm chăm sóc Hoàng Uyển Thanh, hôm nay vừa nghe là chuyện liên quan đến Hoàng Uyển Thanh, đã vội vàng dẫn đội dân quân đi theo Tiểu Đổng đến phòng văn thư.
Kết quả chuyện liên quan đến Triệu Thiên Thành.
Điền Văn Thạch là người nông trường, đương nhiên quen thuộc Triệu Thiên Thành, không chỉ quen thuộc, mà còn biết rất nhiều chuyện ghê tởm của Triệu Thiên Thành.
Nhưng nhà anh ấy không có bối cảnh, trước khi xác định Triệu Thiên Thành có trở thành Ngô Vệ Dân thứ hai hay không, anh ấy thật sự không dám đối nghịch với Triệu Thiên Thành, cộng thêm biết trạm trưởng mới tới chưa thật sự nắm giữ nông trường, mới vừa nãy anh ấy mới không quy phục.
Không ngờ lại xui xẻo như thế, bị Hồ Tự Cường chỉ đích danh trong đám đông.
Điền Văn Thạch không chỉ không dám trêu chọc Triệu Thiên Thành, còn không dám đắc tội với trạm trưởng mới, chỉ có thể cúi đầu đáp: "Đồng chí trạm trưởng, không có cách nào gọi Triệu Thiên Thành đến được, bởi vì Triệu Thiên Thành không phải công chức trong nông trường chúng ta."
"Vậy anh ta là công chức ở đâu? Làm sao có thể giữ thư của nhân viên nông trường chúng ta?"
Hồ Tự Cường kinh ngạc.
Điền Văn Thành không còn cách nào khác đành phải trả lời: "Triệu Thiên Thành này vốn là công chức trong nông trường của chúng ta, đầu năm đã được điều đến Ủy ban Cách mạng huyện rồi. Hiện tại anh ta chắc là nhân viên công tác trong Ủy ban Cách mạng huyện."
Hồ Tự Cường trầm mặc.
Trong môi trường chung, không ai không biết hội Ủy ban Cách mạng là đơn vị như thế nào.
Lúc này, Hồ Tự Cường đột nhiên nhận ra mình lỗ mãng rồi, đừng thấy nông trường Hồng Kỳ nhỏ nhưng ngọa hổ tàng long, bối cảnh sau lưng ông ấy không tệ vẫn không dám công khai đối đầu với hội Ủy ban Cách mạng.
"Đây là làm sao, làm sao?"
Ngay tại lúc Hồ Tự Cường đang khó xử, một giọng nói khẩn cấp đột nhiên vang lên bên ngoài phòng văn thư.
Là Lưu Hòa Xương chạy đến.