"Em họ, em họ, em nhất định phải cứu anh, anh hoàn toàn không có giữ thư của đồng chí Hoàng Uyển Thanh, là Triệu Thiên Thành đã lấy thư, anh làm sao có thể ngăn cản được Triệu Thiên Thành." Ngưu Nghiễm sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất, nghe thấy giọng nói của Lưu Hòa Xương, lấy lại chút sức lực, vội vàng dăm ba câu giải thích rõ tình hình.
Lưu Hòa Xương nghe tin vụ việc liên quan đến Hoàng Uyển Thanh, còn dính dáng đến Triệu Thiên Thành, trước mắt tối sầm.
Nếu biết là người gã không đắc tội nổi, gã đã không đến rồi!
"Đồng chí Lưu Hòa Xương đến vừa đúng lúc, tôi muốn hỏi một chút, Triệu Thiên Thành từng giữ chức vụ gì ở nông trường chúng ta. Tại sao có thể tùy tiện ra vào phòng văn thư và tự ý lấy thư của công chức khác trong công trường?"
Ngược lại, Hồ Tự Cường thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lưu Hòa Xương.
Sự việc cho đến bây giờ, không phải là việc ông ấy có thể tự mình đảm đương nữa, tốt nhất là có thật nhiều người chia sẻ áp lực cùng ông ấy.
Ở đây có nhiều người nhìn ông ấy như vậy, ông ấy thật sự không thể lùi bước, nếu không sau này làm sao ông ấy có thể làm việc ở trong nông trường nữa.
Uy tín ở đâu!
Hồ Tự Cường tự đẩy mình vào dầu sôi lửa bỏng, thật sự không thể lùi bước trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Lưu Hòa Xương cũng là một tay lõi đời, làm sao không nhìn ra ý đồ muốn kéo mình xuống nước của Hồ Tự Cường, nhưng những người khác đều ở đây, Ngưu Nghiễm lại là người gã đưa vào nông trường, cho dù gã mặc kệ cũng bị kéo vào rắc rối này, điều duy nhất gã cần lựa chọn lúc này là đứng về bên nào.
Dĩ nhiên, gã chọn bên nào cũng không phải là chọn Hồ Tự Cường.
Ở trong mắt Lưu Hòa Xương, mặc dù Hồ Tự Cường là trạm trưởng mới đến, coi như chức vụ của gã có thấp hơn đối phương, gã cũng không sợ đối phương, người mà bây giờ gã sợ chính là Tần Thanh Man và Chu Kinh Quốc.
Với cả hai người đứng sau lưng bọn họ.
Trán Lưu Hòa Xương toát mồ hôi lạnh, gã đang cân nhắc thiệt hơn, dưới tình huống này chỉ có thể lựa chọn một bên, đắc tội bên còn lại.
Đứng sau Tần Thanh Man là là Vệ Lăng, là quân đội, đứng sau Triệu Thiên Thành là Chu Kinh Quốc, là hội Ủy ban Cách mạng, cả hai đều có bối cảnh vô cùng mạnh.
Lưu Hòa Xương cảm thấy mình không đủ khả năng để đắc tội bất cứ ai.
Đặc biệt, gã còn nghe nói hôm qua trong cuộc tổng tuyển cử cán bộ công xã, thủ trưởng Quân khu phía Bắc đã đích thân đến công xã trao huy chương cho Tần Thanh Man, không một người dân bình thường nào có thể có được vinh dự đặc biệt như vậy.
"Đồng chí Lưu Hòa Xương, tôi đã sai người báo công an, một lúc nữa công an sẽ đến đây ngay thôi."
Hồ Tự Cường nhắc nhở Lưu Hòa Xương.
Dù sao chuyện này đã không còn là chuyện của một mình ông ấy nữa, thậm chí ông ấy còn hy vọng có thêm một vài cán bộ có thực quyền trong nông trường đến, tới lúc đó, mọi người cùng nhau sa vào hố.
Hồ Tự Cường không rõ chuyện nội bộ trong nông trường lắm nhưng cũng không phải là người không có mắt nhìn.
Mặc dù Lưu Hòa Xương không nói gì nhưng mồ hôi hột trên trán gã đã sớm bán đứng gã.
Lúc này Hồ Tự Cường mới biết rốt cuộc mình đã rơi vào hố nào, nghĩ đến đây, ông ấy không khỏi liếc nhìn Hoàng Uyển Thanh, ông ấy có thể cảm giác được, chắc chắn bối cảnh của vị thanh niên tri thức này không đơn giản.
Nếu không, dựa vào cái gì, tất cả những thanh niên tri thức khác đều về quê làm lao động chân tay, chỉ có vị thanh niên tri thức này là có thể trở thành trợ lý bên cạnh phó trạm trưởng.
Một người có thể trở thành trợ lý của phó trạm trưởng, ngoại trừ có chút bối cảnh ra, bản thân cũng phải là người ưu tú.
Khi nghe lời thúc giục của Hồ Tự Cường, Lưu Hòa Xương vẫn chưa quyết định được.
Gã đang nghĩ nếu mình đắc tội với Chu Kinh Quốc sẽ phải đối mặt với cái gì, và liệu Tần Thanh Man có bảo vệ gã nếu gã xảy ra chuyện gì hay không.
Khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Lăng thoáng hiện lên trong đầu gã.
Nhớ lại ân oán giữa mình với Vệ Lăng và Tần Thanh Man, Lưu Hòa Xương cảm thấy Tần Thanh Mạn nhất định sẽ không bảo vệ mình, nếu như khó giữ được mình, khi đối mặt với sự gây khó dễ của Chu Kinh Quốc hay là Ủy ban Cách mạng huyện, gã khẳng định không cách nào bảo toàn được bản thân.
"Chuyện gì đang xảy ra thế, tại sao nông trường các anh lại xảy ra chuyện?"
Ngay lúc Lưu Hòa Xương đang suy tính nên lựa chọn như thế nào mới tốt, một giọng nói lớn vang lên, cùng lúc đó có hai thân ảnh đạp xe đạp với tốc độ cao đến phòng văn thư.
Lưu Hòa Xương ngẩng đầu lên, ngoài nhìn thấy Lý Hồng Nghĩa do đồn công an phái đến, còn nhìn thấy cả Tần Thanh Man.
Tại sao Tần Thanh Man lại tới đây, cho dù cô làm chủ nhiệm hội phụ nữ công xã, cũng không nên xuất hiện ở đây.
Lý Hồng Nghĩa không hề biết rằng, lúc này Lưu Hòa Xương đang cực kỳ sợ hãi, vừa xuống xe, anh ta đã để xe đạp qua một bên, còn đỡ xe giúp Tần Thanh Man.