Cùng lúc đó, đôi mắt sắc bén của cậu ta xuyên qua khe hở nhìn thấy căn phòng bừa bộn phía sau Chu Kinh Quốc, lướt qua là biết vừa mới bị lục lọi.
Lưu Vũ nhìn Chu Kinh Quốc với ánh mắt dò xét.
"Hai đồng chí công an, mời vào." Chu Kinh Quốc làm lãnh đạo xã nhiều năm, tính tình rất ổn định, cũng biết cách đối phó với công an như Lưu Vũ, thái độ rất bình tĩnh.
Lưu Vu và một công an đi cùng thấy thái độ của Chu Kinh Quốc không tệ, cũng không nói gì nữa, đi thẳng vào nhà nhà Chu.
Vừa vào nhà họ Chu, Lưu Vũ đã đi thẳng vào phòng của Triệu Thiên Thành.
Mặc dù căn phòng này dường như đã bị lục lọi, nhưng thủ tục nên có vẫn phải làm.
Lưu Vũ chạy đến phòng của Triệu Thiên Thành, còn một vị công an khác thì cảnh giác đề phòng Chu Kinh Quốc và Triệu Xuân Tĩnh.
Nhà họ Chu diện tích không nhỏ, trang trí rất trang nhã, ấm áp, có thể thấy vợ chồng Chu Kinh Quốc có thu nhập khá tốt, nhà này nhìn qua cũng giàu có hơn so với những gia đình bình thường khác.
"Hai đồng chí, các cậu đây là?"
Chu Kinh Quốc nhìn thấy Lưu Vũ đi thẳng vào phòng của Triệu Thiên Thành, ông ta liền biết bức thư nhất định được giấu ở trong căn phòng này, ông ta chỉ hối hận vì đã không chạy về nhà sớm để tìm, nếu như bức thư rơi vào tay công an, họ sẽ không thể già mồm được nữa.
"Đồng chí Chu Kinh Quốc, chúng tôi thu thập vật chứng dựa theo tình hình thẩm vấn."
Cảnh sát đi cùng Lưu Vũ tên là Thang Hướng Vinh, nghe được câu hỏi của Chu Kinh Quốc, trả lời theo chính sách và kỷ luật.
Nhưng câu này đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
"Thẩm vấn?" Triệu Xuân Tĩnh không phải là một người dân bình thường, cái gì cũng không hiểu, bà ta lập tức nhận ra gì đó từ trong lời của Thang Hướng Vinh, chống gậy đứng dậy, tay cầm gậy khẽ run lên.
Trong lòng bà ta có một dự cảm xấu.
"Tìm được rồi." Lưu Vũ không nghĩ lại may mắn như vậy, cậu ta vốn tưởng là vật chứng trong căn phòng đã bị lấy mất, kết quả vừa mở chiếc gối trên giường ra, đã tìm thấy ba bức thư.
Tên người nhận trên ba bức thư đều là Hoàng Uyển Thanh, vô cùng rõ ràng.
Chu Kinh Quốc cảm thấy khó chịu như nuốt phải một con chuột lớn khi nhìn thấy Lưu Vũ dễ dàng tìm thấy bức thư mà mình tìm kiếm nãy giờ cũng không thấy.
Ông ta cho là Triệu Thiên Thành đã giấu thư ở chỗ kín đáo, ai ngờ lại đơn giản như vậy.
Nếu biết sớm, ông ta đã cẩn thận lục soát trên giường rồi.
"Các cậu đã làm gì Thiên Thành nhà tôi? Có phải các cậu đã bắt Thiên Thành rồi không?" Triệu Xuân Tĩnh tức giận chạy tới hỏi.
Muốn moi câu trả lời của Lưu Vũ và Thang Hướng Vinh.
Chu Kinh Quốc lập tức ôm lấy Triệu Xuân Tĩnh, việc đã đến nước này, bọn họ nhất định phải đối mặt với thực tế, không thể xúc động, xúc động chỉ có thể khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
"Đồng chí, xin đừng quá kích động, chúng tôi đang làm việc theo đúng trình tự của pháp luật."
Lưu Vũ nhắc nhở và cảnh cáo Triệu Xuân Tĩnh.
Nếu như Triệu Xuân Tĩnh cản trở việc thi hành pháp luật của công an hoặc cố tình gây rắc rối, bọn họ không chỉ có thể bắt giữ bà ta, mà còn có thể nổ súng dưới tình huống nghiêm trọng.
"Lão Chu, Thiên Thành nó... Nó..."
Triệu Xuân Tĩnh tỉnh lại khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Lưu Vũ và Thang Hướng Vinh, sau đó ôm chặt lấy cánh tay Chu Kinh Quốc.
“Bà xã, không sao đâu, mọi việc đều có tôi và cha chúng ta."
Chu Kinh Quốc chỉ có thể an ủi Triệu Xuân Tĩnh.
"Đúng, có cha, có cha của chúng ta." Trong cơn hoảng loạn tột độ Triệu Xuân Tĩnh lấy lại được chút lý trí, nhìn Chu Kinh Quốc với ánh mắt đầy hy vọng. Cha bà ta là lãnh đạo Ủy ban Cách mạng cấp huyện, cả huyện không ai là không nể mặt mũi.
"Đồng chí Chu Kinh Quốc, cáo từ."
Lưu Vũ lấy được vật chứng, không có ý định ở lại nhà họ Chu lâu.
"Hai vị đồng chí, hai vị cứ tự nhiên." Chu Kinh Quốc không cách nào ngăn được hai vị công an, cũng không thể ngăn, chỉ có thể khách khí tiễn họ ra khỏi nhà.
"Lão Chu, Thiên Thành nó."
Triệu Xuân Tĩnh lo lắng, tim như muốn thắt lại.
"Bà xã, bà ở nhà dưỡng thương đi, chuyện của Thiên Thành tôi sẽ lo liệu. Yên tâm, tôi sẽ không để Thiên Thành xảy ra chuyện gì đâu." Chu Kinh Quốc vội vàng an ủi Triệu Xuân Tĩnh, đồng thời cũng biết nên đi tìm ai.
Đánh giá sự việc này, có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, muốn thoát tội cho Triệu Thiên Thành thì chỉ có thể tìm người trong cuộc.
Người trong cuộc là Hoàng Uyển Thanh.
Đứng sau Hoàng Uyển Thanh chính là Tần Thanh Man.
Chỉ cần Tần Thanh Man chịu từ bỏ, thì Thiên Thành nó sẽ không sao.
"Lão Chu, tôi tin ông." Dù sao Triệu Xuân Tĩnh cũng làm ở công xã nhiều năm, có lòng dạ cũng có lý trí, nghe Chu Kinh Quốc nói xong, bà ta cũng không kéo chân sau Chu Kinh Quốc nữa, mà đồng ý để Chu Kinh Quốc đi ra ngoài cứu người.