“Bà xã, bọn trẻ sẽ sớm về nhà thôi, bà đừng lo lắng.”
Chu Kinh Quốc an ủi Triệu Xuân Tĩnh vài câu, sau đó vội vàng ra khỏi nhà, lúc này thời gian là quan trọng nhất, càng sớm thương lượng giải quyết với Tần Thanh Man thì càng có lợi cho Triệu Thiên Thành và nhà bọn họ.
Lúc này Tần Thanh Man đang ở nông trường Hồng Kỳ.
Vốn là đồn công an huyện bắt Triệu Thiên Thành xong cô có thể công thành lui thân, kết quả vừa chuẩn bị ra ngoài cửa thì Cao Diệp Phương đã đến.
Cao Diệp Phương không ngờ bọn họ còn chưa ra tay, Tần Thanh Man đã ra tay trước rồi.
Có thể nói, cô ta đã đặt cược rất lớn vào Triệu Thiên Thành, việc cô ta có thể thuận lợi trở về thủ đô hay không đều phụ thuộc vào Triệu Thiên Thành và thế lực đằng sau Triệu Thiên Thành, nếu Triệu Thiên Thành bị thành lập tội danh, mọi kế hoạch của cô ta sẽ thành công cốc hết.
Vì vậy Cao Diệp Phương không thể không ra mặt.
"Em họ." Cao Diệp Phương mắt đỏ hoe, xuất hiện ở ngoài cửa phòng văn thư nông trường, thuận tiện ngăn nhóm người Tần Thanh Man rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man gặp Cao Diệp Phương, cũng là lần đầu tiên Cao Diệp Phương gặp Tần Thanh Man.
Lần đầu tiên gặp nhau, hai người đều lén đánh giá lẫn nhau.
Cao Diệp Phương đã nghe rất nhiều tin đồn về Tần Thanh Man, trong đầu cô ta đã có Tần Thanh Man, nhưng Tần Thanh Man trong đầu cô ta lại không có mặt mũi, vì cô ta chưa từng tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Man.
Trước khi gặp Tần Thanh Man, cô ta chỉ biết Tần Thanh Man dáng dấp không tệ, nếu không một cô gái ở thôn quê sao có khả năng gả cho Vệ Lăng ở thủ đô.
Sau khi thật sự nhìn thấy Tần Thanh Man, Cao Diệp Phương vẫn sốc.
Tần Thanh Man còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cô ta, loại nhan sắc này không chỉ có ngoại hình, còn có khí chất.
Dịu dàng, trí tuệ, điềm tĩnh như một quý cô.
Khi thấy rõ dung mạo của Tần Thanh Man, Cao Diệp Phương ghen tị, vô cùng ghen tị, bởi vì Tần Thanh Man không chỉ có dung mạo đẹp hơn cô ta, ngay cả khí chất cũng hơn cô ta nốt, điều này khiến người đến từ thủ đô là cô ta bực bội vô cùng.
Làm sao một cô gái thôn quê, lại có thể có khí chất như vậy?
"Uyển Thanh, nghe nói em muốn báo công an bắt Thiên Thành?" Cao Diệp Phương tạm thời không để ý tới Tần Thanh Man, nắm lấy tay Hoàng Uyển Thanh, động tác của cô ta rất nhanh, lại lấy tư cách là chị họ của Hoàng Uyển Thanh lao vào, những người khác cũng không tiện ngăn cản.
Hoàng Uyển Thanh cũng không ngờ Cao Diệp Phương lại làm ra chuyện như vậy ở nơi như này, lập tức bị nắm lấy tay.
"Cao Diệp Phương, Triệu Thiên Thành đã tự ý giữ thư nhà của tôi, anh ta đã phạm pháp, dựa theo luật pháp của nước chúng ta, anh ta phải bị công an xử lý." Hoàng Uyển Thanh không tránh được Cao Diệp Phương, chỉ có thể nhịn chán ghét trả lời.
Cô ấy mới không thèm thả tên tiểu nhân Triệu Thiên Thành kia.
"Em họ, em biết rõ là đầu xuân chị sẽ gả cho Thiên Thành mà, bây giờ em làm ầm ĩ như vậy, là muốn hại chị sao?" Cao Diệp Phương không đề cập đến chuyện Triệu Thiên Thành phạm tội, tủi thân chỉ trích thẳng.
Hoàng Uyển Thanh tức giận, mặt đỏ bừng cả lên: "Cao Diệp Phương, chị nói có đạo lý một chút, là Triệu Thiên Thành tự mình phạm tội, không phải tôi ép anh ta phạm tội."
"Em họ, không phải chỉ mấy bức thư thôi sao, em cũng chẳng mất gì cả, có thể nể mặt mũi của chị không, dù sao chị cũng là chị họ của em, nhiều năm như vậy mẹ chị đối với em không tốt sao?" Cao Diệp Phương trực tiếp lợi dụng tình cảm gia đình ràng buộc Hoàng Uyển Thanh.
"Cao Diệp Phương, việc nào ra việc đó, dì tốt với tôi, sau này tôi sẽ hiếu thảo với dì nhiều hơn. Triệu Thiên Thành làm ra chuyện phạm pháp, phải tự mình chịu trách nhiệm. Không có nể mặt mũi gì cả, ai cũng nói nể mặt mũi thì cần công an làm gì nữa?"
Hoàng Uyển Thanh ở cùng Tần Thanh Man một thời gian, đã học hỏi được rất nhiều điều.
"Uyển Thanh, em thật sự không vì hạnh phúc của chị, cân nhắc một chút ư?" Cao Diệp Phương thấy Hoàng Uyển Thanh cứng đầu cứng cổ, đáy mắt thoáng hiện ra một tia oán trách.
"Chị và anh ta thì có thể có hạnh phúc gì chứ!"
Hoàng Uyển Thanh nhìn Cao Diệp Phương như nhìn một kẻ ngốc.
"Hoàng Uyển Thanh, không phải cô ghen tị Thiên Thành chọn kết hôn với tôi, mà không chọn cô sao? Cô làm ầm ĩ như thế, không phải là vì không có được thì muốn đạp đổ, hủy hoại Triệu Thiên Thành sao?" Sắc mặt của Cao Diệp Phương nháy mắt thay đổi.
Hoàng Uyển Thanh: ... Lấy ở đâu ra tự tin như vậy thế!