Nếu nói về khả năng đổi trắng thay đen thì Cao Diệp Phương đúng là cao thủ.
Ít nhất, quần chúng xung quanh nghe xong cảm thấy rất hợp lý, tiếng xì xào của mọi người càng ngày càng lớn hơn.
Hoàng Uyển Thanh bị Cao Diệp Phương dây dưa đến mức mặt đỏ bừng, cô ấy cảm thấy Cao Diệp Phương thật không biết xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn khó có thể chống đỡ: “Cao Diệp Phương, chị đừng có mà lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, chị tưởng rằng tất cả mọi người đều trong ngoài bất nhất như chị sao, giả tạo.”
“Hoàng Uyển Thanh, cô chính là không muốn tôi gả cho Triệu Thiên Thành, cô đang ghen tị với tôi.”
Cao Diệp Phương nắm chặt tay Hoàng Uyển Thanh, cơ thể không ngừng dựa vào Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh vốn buồn nôn khi bị Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương dây dưa, giờ lại bị nắm chặt tay khiến lông tơ trên người cô ấy dựng đứng, lúc này cơ thể của cô ấy lại bị Cao Diệp Phương đến gần, trong nháy mắt da đầu nổ tung.
Gần như không suy nghĩ gì, cô ấy đã đẩy Cao Diệp Phương ra.
“A”
Trong phòng văn thư vang lên một tiếng hét chói tai, Cao Diệp Phương dựa theo lực đẩy của Hoàng Uyển Thanh ngã sang bên cạnh, vị trí ngã rất có ý tứ.
Chỗ đó có một cái bàn, góc nhọn chĩa vào bụng của cô ta.
Tần Thanh Man đã sớm chú ý đến Cao Diệp Phương, từ lúc Hoàng Uyển Thanh đột nhiên đẩy Cao Diệp Phương, cô đã đề phòng tiến lên một bước, chờ khi Cao Diệp Phương hét chói tai, cô vừa hay giơ tay ra đỡ Cao Diệp Phương.
Cao Diệp Phương vẫn còn cách góc bàn một đoàn xa.
“Vị đồng chí này, cô cẩn thận một chút.” Giọng nói bình tĩnh của Tần Thanh Man vang lên.
Tiếng hét chói tai của Cao Diệp Phương ngừng lại, cổ họng của cô ta như bị bóp nghẹt.
Bị người khác đỡ, cô ta không còn cách nào khác để lao về góc bàn, nhìn Tần Thanh Man, trong lòng Cao Diệp Phương không khỏi chửi thầm, thật đúng là không công dắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, ai cần cô giúp chứ.
Cao Diệp Phương cực kỳ bất mãn với việc Tần Thanh Man gả cho Vệ Lăng, cô ta vô thức giãy giụa thoát khỏi tay của Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cầu còn không được, cô thuận theo thả tay ra.
Chỉ cần cô ta không bị ngã, chỉ cần đứa bé trong bụng Cao Diệp Phương không có việc gì thì không ăn vạ lên người Hoàng Uyển Thanh được.
“Tôi… tôi chỉ đẩy nhẹ một cái thôi, không có dùng sức.”
Hoàng Uyển Thanh choáng váng trước tình huống bất ngờ này, vừa nãy cô ấy vung tay đẩy Cao Diệp Phương ra, nhưng cô ấy biết Cao Diệp Phương đang mang thai nên không dùng nhiều sức lực, cô ấy cũng không đẩy Cao Diệp Phương vào góc bàn.
Đương nhiên Tần Thanh Man biết đây là thủ đoạn của Cao Diệp Phương, thừa dịp Cao Diệp Phương còn chưa kịp vu oan cho Hoàng Uyển Thanh, cô mở miệng trước: “Lúc tôi đỡ đồng chí này, bước chân của cô ấy không hề loạng choạng, có thể thấy sức lực của đồng chí Hoàng Uyển Thanh cũng không mạnh.”
Lời này của cô gần như nói thẳng ra Cao Diệp Phương cố ý va vào góc bàn.
Trong đám đông, Trịnh Mỹ Cầm và những người khác vốn không nghĩ nhiều, họ vốn thực sự nghĩ Hoàng Uyển Thanh không cẩn thận đẩy Cao Diệp Phương, đẩy người đến mức cô ta không thể đứng vững, kết quả vừa nghe Tần Thanh Man nói như vậy, mọi người lập tức chú ý đến Cao Diệp Phương.
Trịnh Mỹ Cầm và những người khác đã kết hôn và sinh con, vừa nhìn kỹ đã phát hiện Cao Diệp Phương có chút khác biệt.
Sự khác biệt này không quá rõ ràng, nhưng các cô ấy vẫn có thể nhìn ra Cao Diệp Phương đang mang thai.
Trịnh Mỹ Cầm có mối quan hệ tốt với Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh, cô ấy lập tức suy đoán âm mưu: “Tôi thấy lúc nãy sức lực của đồng chí Hoàng Uyển Thanh cũng không lớn, sao đồng chí Cao Diệp Phương lại như biết trước mà la toáng lên, cô vẫn còn cách góc bàn một khoảng xa, chẳng lẽ cô biết chắc chắn mình sẽ va vào góc bàn sao?”
“Đồng chí Cao Diệp Phương, chắc đồng chí cũng biết mình đang mang thai, nếu không cũng không la toáng lên thế.”
Trong đám người lại có một người phụ nữ xen vào một câu, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Cao Diệp Phương tràn ngập chế giễu.
“Mang thai không ở nhà dưỡng thai cho tốt còn cố ý đến đây dây dưa với Hoàng Uyển Thanh, tôi thấy cô ta rõ ràng là không muốn đứa bé này.” Tục ngữ nói, nhiều người nhiều sức, có người mở đầu, ngay lập tức có không ít người bắt đầu nghi ngờ Cao Diệp Phương.
Dù sao Cao Diệp Phương không chỉ ăn nói phách lối ở nông trường trong khoảng thời gian này, trước đó cô ta còn đắc tội với rất nhiều đồng chí nữ ở nông trường.
Mọi người đều nhớ rất rõ những gì Triệu Thiên Thành nói khi bảo vệ Cao Diệp Phương, nên thái độ thù địch với Cao Diệp Phương cũng rất rõ ràng.
“Đồng chí, cô mang thai à? Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống, đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói.” Tần Thanh Man thản nhiên liếc nhìn Hoàng Uyển Thanh, sau đó lại khẩn trương quan tâm nhìn Cao Diệp Phương, thành công làm tròn trách nhiệm của chủ nhiệm hội phụ nữ công xã quan tâm đến đồng chí nữ.