Trong đám đông, có một số người bắt đầu theo suy nghĩ của Tần Thanh Man phản bác Cao Diệp Phương.
“Đương nhiên là không thể tha thứ.”
Trong đám đông cũng có một số người phản đối thảo luận.
“Người dân trong thôn đói quả thực chất thảm, nhưng người bị giết còn thảm hơn, cũng không thể bởi vì trong nhà có lương thực, mà họ lại phải trả giá bằng mạng sống của mình chỉ vì gặp trộm, người bị biết còn xui xẻo hơn.”
“Đúng bậy, loại chuyện như vậy sao có thể tha thứ được, nếu như có thể tha thứ, sau này ai cũng có thể tìm được lý do để phạm tội vậy quốc gia chúng ta làm sao có thể quản lý được.”
“Cũng giống với việc Triệu Thiên Thành trộm thư, tiền và phiếu lương thực, mặc kệ Triệu Thiên Thành xuất phát từ lý do gì ăn trộm thư, nhưng trộm vẫn là trộm, nếu như chủ nhân không phát hiện, không phải tiền và phiếu lương thực đều ở trong tay anh ta sao, chuyện này không liên quan đến nhà anh ta.”
Đám động không ngừng vang lên tiếng nghị luận.
Tất cả mọi người đểu không nhìn nổi dáng vẻ Cao Diệp Phương cãi cùn để bảo vệ Triệu Thiên Thành.
Tần Thanh Man nghe mọi người căn bản không giảm giọng nói, cũng đúng lúc bổ sung một câu: “Lại nói, trong khoảng thời gian này cuộc sống của đồng chí Hoàng Uyển Thanh rất thảm, trên người cô ấy hiện tại chỉ có năm đồng, mà năm đồng này còn là tiền sinh hoạt phí một tháng.”
“...Ít như vậy sao?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh đỏ mặt, cô ấy vốn không có khổ như Tần Thanh Man nói, tuy trong tay cô chỉ có năm đồng, nhưng cô ăn ở đều ở nhà họ Tần, cuộc sống thoải mái như tiên, có gì khổ chứ.
Nhưng cô ấy biết Tần Thanh Man nói như vậy nhất định là muốn đào hố cho Cao Diệp Phương, nên cô ấy nhanh chóng phối hợp cúi đầu xuống.
“Thật ra hiện tại trong túi tôi chỉ có hơi ba đồng.”
Cao Diệp Phương suýt nữa là tức chết trước màn kẻ xướng người họa của Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh, người khác cô ta không biết, nhưng trước đây chính tai cô ta nghe Hoàng Uyển Thanh nói đã đưa hết tiền cho Tần Thanh Man giữ, bây giờ còn cố ý tỏ vẻ đáng thương như vậy.
Thật là không biết xấu hổ!
Nhưng Cao Diệp Phương không dám phản bác lời Tần Thanh Man nói, cô ta biết Tần Thanh Man chắc chắn đào sẵn hố ở phía trước đợi mình.
“Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, gần đây cô có gặp khó khăn gì không?”
Hồ Tự Cường không chịu nổi dáng vẻ khốn khổ của Hoàng Uyển Thanh, nhanh chóng dùng thân phận trạm trưởng quan tâm hỏi một câu.
“Anh của đồng chí Hoàng Uyển Thanh muốn xây nhà, cô ấy đã cho anh mình mượn tiền và phiếu phương thức nên kinh tế đang rất eo hẹp. May là trong khoảng thời gian này đồng chí Hoàng Uyển Thanh không bị bệnh, nếu như bị bệnh, trong tay lại không có tiền, thế chẳng phải sẽ chậm trễ việc chữa bệnh ư?” Tần Thanh Man nói mấy câu đã dẫn chủ đề quay về.
Trong nháy mắt, mọi người lập tức nhớ tới thư của Hoàng Uyển Thanh đã bị Triệu Thiên Thành lén lấy đi.
Bên trong đó còn có tiền và phiếu lương thực!
“Triệu Thiên Thành này thật đáng ghét, nếu như chuyện trộm thư không bị phát hiện, có phải tiền và phiếu lương thực bên trong giờ đã thành của anh ta không?”
“Những thứ cầm vào tay đương nhiên là của anh ta.”
“Nguy rồi, nếu chuyện này xảy ra trong phòng văn thư, như vậy có phải thư nhà của những người khác cũng có khả năng bị trộm không? Nếu như thư nhà mang theo tiền và phiếu lương thực, ôi trời ơi, không được, phải điều tra thật kỹ, mọi người cũng phải nhanh chóng viết thư về nhà hỏi một chút, hỏi xem người nhà có gửi tiền và phiếu lương thực đến không.”
Bởi vì Triệu Thiên Thành trộm thư, nên mọi người vây xem xung quanh nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Mọi người trở nên lo lắng, như thể thư nhà của bọn họ cũng bị trộm vậy.
“Ngưu Nghiễm, đã lâu rồi tôi không nhận được thư nhà, có phải thư của tôi cũng bị trộm không? Ông nói xem, có phải là ông trộm không?” Trong đám đông, rốt cuộc có một thanh niên trí thức không chịu được gây khó dễ với người trông coi phòng văn thư là Ngưu Nghiễm.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy có một người trông coi phòng văn thư là không thích hợp, nhìn coi, đã xảy ra chuyện rồi đó.”
“Điều tra, phải tra thật kỹ, chúng tôi nghiêm túc nghi ngờ có người lợi dụng phòng văn thư để làm giàu cho bản thân.”
Mọi người bắt đầu ồn ào, mũi tên ngay lập tức chỉ vào Lưu Hòa Xương.
Ngưu Nghiễm là người do Lưu Hòa Xương sắp xếp, chẳng lẽ hai người này đã liên thử nuốt tiền và phiếu lương thực do một số nhà gửi đến, đặc biệt là thanh niên trí thức, bọn họ rời xa nhà, người nhà lo lắng nên gửi cho họ rất nhiều tiền và phiếu lương thực.
“Không có, tôi không có trộm, tôi thực sự không dám trộm.”
Ngưu Nghiễm bị mọi người nhìn chằm chằm, sợ đến mức vội vàng xua tay phủ nhận, ông ta thề với trời, ông ta thật sự không động vào thư của mọi người.
Tần Thanh Man thấy quần chúng xúc động nổi giận đứng lên, nhanh chóng nhìn về phía đặc phía viên đồn công an Lý Hồng Nghĩa.
Lý Hồng Nghĩa lập tức đứng dậy đối mặt với mọi người: “Các đồng chí, mọi người yên tâm, công an chút tôi nhất định sẽ trả rõ, như vậy đi, tôi sẽ xin chỉ thị trong đồn phái người đến bảo vệ phòng văn thư, nhất định sẽ trả rõ xem có còn bức thư nào bị đánh cắp không.”
“Rất cảm ơn đồng chí công an, cảm ơn đồng chí công an đã một lòng vì dân.”
Mọi người vỗ tay rầm rộ.
Lúc này Chu Kinh Quốc mới chạy đến, liếc mắt đã thấy Tần Thanh Man đang đỡ Cao Diệp Phương ngồi ở trên ghế.
Nhìn vẻ mặt của Cao Diệp Phương, ông ta biết Tần Thanh Man rất nghiêm túc.
Lần này, Thiên Thành nhà ông ta nguy rồi.