Việc Tần Thanh Man xử lý mấy người anh cả Chu tới gây sự, không chỉ có Tiền Tương Dương không tham gia được vào mà ngay cả Trịnh Quế Hoa trước đó được Lưu Tam Côn mời đến cũng không có cơ hội nhúng tay, tưởng chừng như bọn họ xuất hiện ở đây chỉ để làm người chứng kiến bảo đảm cho hai bên vậy.
Tiền Tương Dương thấy mọi chuyện đã được xử lí, Tần Thanh Man cũng không làm gì quá đáng, liền không nói gì nữa.
Bên trong phòng, mấy người Tần Hương định ra ngoài xin lỗi Tần Thanh Man cũng dừng bước, bọn họ cảm thấy rằng mọi chuyện đến đây coi như xong hết rồi, mọi việc đã xong THÌ mấy bà ta cũng không cần thiết phải đi xin lỗi nữa.
Nhiều người như vậy, có cả người trong thôn lẫn người ngoài thôn, nếu mấy bà ta thật sự ra cúi đầu xin lỗi Tần Thanh Man, chuyện cười này sẽ lan đi khắp thôn cùng ngõ hẻm mất.
"A Hương, chúng ta vẫn cần phải ra nữa sao?"
Diêu Xuân Anh có chút không nắm chắc, nhịn không được hỏi Tần Hương một câu.
Tần Hương cũng đang phân vân, bà ta vẫn không đoán ra được ý của Tần Thanh Man nhưng trong lòng vẫn luôn có một loại dự cảm là Tần Thanh Man sẽ không tùy tiện bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Nghĩ lại từng việc đã tính kế với Tần Thanh Man, hình như đều không có chuyện nào đáng để dễ dàng bỏ qua cả.
"A Hương, làm sao bây giờ?"
Lý Mỹ Na cũng có chút hoang mang lo sợ.
"Theo chị thấy, căn bản không cần thiết phải đi xin lỗi, người ta vẫn nói chuyện xấu trong nhà không kể ra ngoài, con bé Thanh Man kia khẳng định cũng không muốn cùng chúng ta xé da mặt, dù gì cũng là người một nhà, một bút không thể viết được hai chữ Tần." Chu Hồng Hà bắt đầu cảm thấy tự tin.
Tần Hương nhìn thoáng qua Chu Hồng Hà đang nằm bất động trên giường, cạn lời nói: "Chị cũng thôi đi, chúng ta chịu thiệt trong tay con bé Thanh Man kia có phải một hai lần đâu, lúc đầu em vẫn chưa nghĩ đến, bây giờ coi như cũng hiểu ra, con bé kia chính là người có thù tất báo."
Cả phòng vì những lời này của Tần Hương trong nháy mắt liền chết lặng.
Chị nhìn em, em nhìn chị, nhất thời không biết phải làm gì.
Mấy tiểu bối như Tần Trân Châu cũng co người lại để hạ thấp cảm giác tồn tại, mấy cô ta ở nhà cũng không có quyền lên tiếng gì, không thể nói chuyện sẽ tận lực không nói, dù sao có những lúc người lớn nổi giận không nhất thiết là do mình thực sự làm sai.
Mấy người Chu Hồng Hà trong phòng thấp thỏm, ngoài kia Tần Thanh Man cũng vẫn còn nhớ đến mấy bà ta.
Vừa vặn nhìn thấy Tiền Tương Dương vội vã chạy đến, Tần Than Man liền đứng trước mặt mọi người, nói ngay: “Chú chủ nhiệm, chú tới đúng lúc lắm, hôm qua về muộn quá, không kịp báo cáo tình hình gặp nạn trên núi với chú, hiện tại cháu liền báo cáo luôn."
Tần Lỗi đứng một bên chân liền mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống nền tuyết.
Điều này khiến Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân ở phía sau bị dọa đến gấp gáp cúi người xuống đỡ: "Chaa ơi, cha, cha sao rồi?"
Hai cái thằng ranh con này, cảm thấy ánh mắt chú ý đến ông ta vẫn còn ít sao?!
Tiền Tương Dương đối với việc Tần Lỗi sụp đổ đã biết rõ, ông ấy sở dĩ bây giờ mới tới là vì sáng sớm còn phải dẫn người lên núi.
Vốn dĩ Tần Thanh Man cũng không nghĩ tới xứ lí Tần Kiến Minh với Tần Kiến Quân, kết quả hai tên ngu ngốc này tự nhiên nhảy ra trước công chúng nhắc nhở cô, chỉ cần vừa nghĩ đến lúc mình không ở nhà, đám nhóc họ Tần này đến nhà bắt nạt Sở Sở, cô liền rút từ hàng rào bên cạnh ra một cây gậy đánh về phía hai anh em Tần Kiến Minh.
Mùa đông lạnh, trên người hai anh em Tần Kiến Minh mặc cũng không ít quần áo cho nên lực Tần Thanh Man đánh ra thật sự rất mạnh.
Một chút cũng không lưu tình.
Theo hai tiếng trầm đục vang lên, Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân đầu dúi thẳng vào trong tuyết.
Lúc bò dậy, khắp cả mặt đều là tuyết, vừa la hét hỏi ai đánh mình, liền thấy gậy thứ hai đánh tới, theo đó cũng thấy rõ ràng vẻ mặt đùng đùng tức giận của Tần Thanh Man.
Thấy rõ là do Tần Thanh Man đánh, hai anh em bọn họ kêu la thảm thiết một tiếng rồi co giò chạy mất.
Không cần Tần Thanh Man phải nói cái gì, hai anh em bọn Tần Kiến Minh cũng biết tại sao mình bị đánh.
Bởi vì cơ thể này của nguyên chủ suy nhược tương đối nghiêm trọng nên Tần Thanh Man căn bản không thể đuổi kịp hai anh em Tần Kiến Minh đang trốn chạy, Vệ Lăng ở một bên hai tay hơi động, hai miếng băng nhỏ liền bắn ra.
Cùng với hai tiếng "á ui" vang dội vang lên, dưới chân hai anh em Tần Kiến Minh như bị vấp phải gì đó, một trước một sau ngã nhào xuống đất.
Tần Thanh Man sát sao theo sau lập tức đuổi kịp, tránh đi phần đầu của hai người, vung gậy đánh một trận, đánh tới mức hai anh em Tần Kiến Minh gào khóc kêu cha gọi mẹ, đồng thời vội vã nhận sai: "Chị Thanh Man ơi, đừng đánh nữa, bọn em biết sai rồi, biết sai rồi, lần sau không dám nữa đâu."
Kỳ thực Tần Thanh Man cũng không có nhiều sức, mấy gậy đánh xuống liền không đánh nổi nữa rồi.