Lúc này nghe thấy hai anh em Tần Kiến Minh nhận sai, cũng thuận tay thu gậy lại, hỏi: "Sai ở đâu?"
"Sai ở chỗ không nên nghe lời mẹ em với chị em sang nhà các chị vay lương thực." Tần Kiến Minh vẫn còn cố giả tạo.
"Vay lương thực?" Tần Thanh Man nâng cao âm cuối, đồng thời ước lượng cây gậy trong tay.
Sớm đã bị gậy đánh đến phát sợ, Tần Kiến Quân lập tức thành thật khai báo: "Không phải mượn, là cướp, là cướp."
"Như vậy sao?" Tần Thanh Man lại vung vung cậy gậy trong tay lần nữa.
"Còn…..còn muốn bắt ngỗng nhà chị ăn thịt, còn… còn bắt nạt Sở Sở." Tiếng của Tần Kiến Quân ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng vì xấu hổ mà dúi cả đầu vào cánh tay.
Đứa trẻ to tướng mười bốn tuổi đến bắt nạt Sở Sở bé tí teo còn không bắt nạt nổi, thật sự là mất hết cả mặt mũi.
"Sở Sở mới năm tuổi, bởi vì cha mẹ mấy người mượn mà không trả, mấy người nhìn dáng vẻ nó xem, có giống đứa trẻ năm tuổi không hả!" Tần Thanh Man càng nói càng tức, đánh hai anh em Tần Kiến Minh mỗi người thêm một gậy.
Hai anh em Tần Kiến Minh giữa lúc Tần Thanh Man nổi giận không dám cầu xin tha thứ nữa.
Bọn họ xem như nhìn thấy sự lợi hại của Tần Thanh Man rồi, đến mấy người cậu cả (anh cả Chu) cũng không phải đối thủ của Chu Thanh Man, bọn họ cũng không dám đứng trước mặt Tần Thanh Man giảo biện nữa, thành thật nhận lỗi có khi còn bị đánh ít đi một chút.
Tần Thanh Man nhìn hai anh em Tần Kiến Minh đang sợ sệt, đem ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía đám người.
Cô vừa mới nhìn thấy mấy đứa con nhà chú ba, chú tư.
Hai đứa này cũng từng bắt nạt Sở Sở.
Đối diện với Tần Thanh Man đột nhiên phát uy, không chỉ có đám người anh cả Chu bị trấn áp, mà ngay cả người dân thôn Cao Sơn cũng giật mình, đặc biệt là Lưu Tam Côn, nhìn tới cây gậy trong tay Tần Thanh Man, bỗng nhiên gã cảm thấy mông mình phát đau.
Gã ta không dám có suy nghĩ gì đối với Tần Thanh Man nữa đâu.
Đối với sự thay đổi của Tần Thanh Man, Tiền Tương Dương vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, với mấy việc mà bọn trẻ nhà họ Tần kia đã làm, đáng đời bị đánh, dù sao sức lực Tần Thanh Man cũng có hạn, đánh một trận cũng không xảy ra chuyện gì được.
Chủ nhiệm trị an mặc kệ không quan tâm, Vệ Lăng lại càng dung túng nàng dâu của mình.
Phút chốc, trong nhóm người, Tần Thanh Man liền nhìn thấy hai đứa còn lại đang định chuồn mất, vung cây gậy trong tay lên, uy hiếp nói: "Dám chạy, tôi liền báo công an đến bắt mấy đứa đi nông trường làm lao động cải tạo."
Mấy việc như mấy đứa thiếu niên choai choai bắt nạt trẻ con công an sẽ không xử lý, nhưng cũng không trở ngại việc Trần Thanh Man dùng công an để doạ Tần Đức Phúc và Tần An Bình.
Nghe thấy chạy sẽ bị công an bắt đi lao động cải tạo, Tần Đức Phúc và Tần An Bình bị doạ đến suýt chút nữa vãi cả ra quần.
Mặt mày mếu máo như khóc tang, cả hai đều không dám trốn nữa, hai chân run rẩy nhìn Tần Thanh Man.
Bọn họ muốn đối Tần Thanh Man gọi chị, nhưng lại không dám.
"Tự mình tới đây ngồi xổm xuống." Tần Thanh Man chỉ vào chỗ bên cạnh hai anh em Tần Kiến Minh.
"Ò."
Tần Đức Phúc và Tần An Bình run rẩy đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân, đáng thương nhìn Tần Thanh Man.
Bọn họ cũng bị Tần Thanh Man doạ sợ rồi.
Đây là lần đầu tiên mấy cậu ta nhìn thấy Tần Thanh Man nổi cáu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thanh Man đánh người, lại còn đánh đến ác như vậy.
Tần Thanh Man mặc kệ ánh mắt cầu khẩn của bọn Tần Đức Phúc, nhìn thấy bọn họ thành thật ngồi xuống, mới nghiêng người nhìn về Sở Sở mắt đang sáng lấp lánh.
Ánh mắt nhìn Tần Thanh Man lúc này của Sở Sở tràn đầy sùng bái và hâm mộ, cậu cảm thấy chị gái thật là giỏi, thật là xinh đẹp.
"Sở Sở, đến đây.”
Tần Thanh Man dịu dàng gọi Sở Sở, trên mặt là ý cười ôn hoà, khác biệt hoàn toàn so với khi đánh hai anh em Tần Kiến Minh lúc vừa rồi.
Điều này khiến mọi người có mặt vừa bất ngờ nhưng cũng hiểu rõ.
"Chị ơi.” Đối với cái gọi của Tần Thanh Man, Sở Sở tràn đầy cảm giác an toàn, không một chút do dự liền chạy đến gần.
"Sợ rồi sao?" Tần Thanh Man đưa tay xoa xoa quả đầu tròn tròn của Sở Sở.
Sở Sở lắc đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: "Chị, em không sợ!"
"Tốt lắm.” Tần Thanh Man đem cây gậy trong tay đưa cho cậu bé, bị bắt nạt ở đâu thì đòi lại từ đó.
Đối mặt với cây gậy được chuyển tới cho mình, Sở Sở chỉ do dự một giây rồi cầm chặt lấy.
Cậu hiểu ý của chị.
Sở Sở nhận lấy gậy quay đầu nhìn Vệ Lăng một cái, ở trong lòng cậu, anh Vệ là mạnh nhất, nhất định có thể bảo vệ được cậu và chị gái.