Vệ Lăng hiểu ý trong mắt của Sở Sở, khẽ gật đầu, đồng thời nhìn về cậu bé đầy cổ vũ.
Nhận được sự cổ vũ cùng với không có nỗi lo lắng về sau, Sở Sở đến gần mấy người anh họ vung cây gậy trong tay lên.
Cậu không đánh lên người bọn Tần Đức Phúc, mà đánh vào bàn tay.
Đối với mấy người mặc thành quả bóng như Tần Đức Phúc, với sức của Sở Sở đánh lên người bọn họ chẳng khác gì gãi ngứa, lãng phí sức lực, còn không bằng đánh bàn tay, đánh bàn tay vừa khiến họ đau, vừa có thể làm bọn họ mất mặt.
Dưới cái nhìn chằm chằm của quần chúng, đám người Tần Đức Phúc bị một đứa bé năm tuổi đánh tay.
Tính thương tổn không cao, nhưng tính vũ nhục cực mạnh.
Mấy tên nhóc con nhà họ Tần lập tức xấu hổ đến cúi gằm mặt xuống.
Khó xử, vô cùng khó xử.
Bốn người, Sở Sở đánh mỗi người ba gậy liền không đánh nổi nữa, chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn về Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man gật đầu khe khẽ.
Sở Sở mới vui vẻ cầm lấy gậy chạy đến đứng vững bên cạnh Vệ Lăng.
Giải quyết xong mấy tên nhóc bắt nạt Sở Sở, Tần Thanh Man nhìn về phía Tiền Tương Dương, mặc dù vừa nãy cô giải quyết bọn Tần Kiến Minh, nhưng vẫn nhìn ra Tiền Tương Dương hình như có lời muốn nói, bất kể ông ấy muốn nói điều gì, hiện tại cô vẫn cần sự giúp đỡ của đối phương.
Mấy người anh cả Chu đồng ý sang năm giúp cô xuất công, còn cần lập khế ước.
Tiền Tương Dương nhìn ánh mắt của Tần Thanh Man liền hiểu ý cô.
Ông vốn dĩ đã không hài lòng với việc mấy người anh cả Chu đến đồn Kháo Sơn gây sự, lúc này nhìn thấy đám người anh cả Chu chịu thiệt thòi, trong lòng ông hài lòng lắm, xuất công là chuyện do hai bên tự nguyện, ông không cần thiết phải ngăn cản, liền đồng ý làm người chứng kiến.
Sở Sở tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất nhanh trí.
Đã sớm chạy về nhà mang giấy bút ra rồi.
Tiền Tương Dương biết đọc, cũng biết viết, hiệp nghị liền do ông viết, rồi để Tần Thanh Man cùng mấy người anh cả Chu ký tên chấp thuận.
Không đến năm phút sau, trong lòng Tần Thanh Man liền có thêm một tờ bằng chứng để đảm bảo sang năm không phải làm việc, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, đối nhóm người Chu Hồng Hà cũng thêm mấy phần kiên nhẫn.
"Ngài chủ nhiệm ơi, chúng tôi có thể đi chưa?"
Anh cả Chu xoa xoa ngón cái bị dính mực dấu, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Tiền Tương Dương.
Tiền Tương Dương là chủ nhiệm trị an, quyền lực lớn vô cùng, cho nên tại lúc Tiền Tương Dương xuất hiện, bọn họ đều bị dọa mất mật rồi, bây giờ chỉ muốn mau chóng rời khỏi đồn Kháo Sơn, rời đến càng xa càng tốt.
"Mấy người tạm thời vẫn chưa thể đi." Tiền Tương Dương uy nghiêm nhìn về đoàn người anh cả Chu.
Đám người anh cả Chu lập tức trợn tròn mắt.
Tần Thanh Man cũng có chút bất ngờ khi Tiền Tương Dương không thả người, chẳng qua chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, những cái cô muốn đều đã đạt được, những người cần trừng phạt cũng đã trừng phạt rồi, còn về phần mấy người Chu Hồng Hà.
Mấy bà ta hiện tại nằm trên giường, không xuống được giường chính là sự trừng phạt tốt nhất rồi.
"Ngài…. ngài chủ nhiệm, còn chuyện gì nữa sao?"
Anh cả Chu dáng người cao to nhìn Tiền Tương Dương suýt chút nữa thì phát khóc.
Tiền Tương Dương nhìn thấy người bị dọa sợ rồi mới hài lòng một chút, nói: "Nguyên nhân hôm nay mấy người đến nhà Tần Thanh Man gây sự là bởi vì chuyện đám Chu Hồng Hà bị lợn húc thương trên núi ngày hôm qua, vì việc này, tối qua tôi đã đi hỏi những người lên núi, hôm nay cũng đặc biệt lên núi điều tra, tôi có thể làm chứng cho Tần Thanh Man, lợn rừng xuất hiện là ngoài ý muốn."
Tần Thanh Man đối với việc Tiền Tương Dương đứng ra làm chứng cho mình cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Nhưng cô cũng không muốn lên tiếng.
Tiền Tương Dương lại nói tiếp: "Hôm qua phụ nữ trong thôn chúng ta lên núi chủ yếu là đào hang sóc, người đi cũng nhiều, có người nhìn thấy mấy người Chu Hồng Hà chủ động chạy chệch theo dấu vết để lại phía trước của Tần Thanh Man.”
Trong những người ở hiện trường vây xem lúc này có nhiều người phụ nữ cũng trong nhóm hôm qua lên núi cùng đám người Tần Thanh Man, nghe thấy Tiền Tương Dương nói, có mấy người trong đó gật gật đầu khẳng định.
Mấy người này lúc trước cách Tần Thanh Man khá gần, không chỉ thấy rõ đám Chu Hồng Hà đi theo sau Tần Thanh Man chiếm hời, còn nghe được tiếng mấy bà ta bàn bạc.
Mấy tiếng bàn bạc kia thế nhưng không hề coi Tần Thanh Man là người thân.
Tiền Tương Dương không quan tâm sắc mặt mọi người như thế nào, nói tiếp: "Lần này những hốc cây trong rừng có mười thì đến chín cái là trống không, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà số lượng sóc ít đi, lương thực dự trữ gần như không có, lợn rừng xuất hiện cũng là điều có thể xảy ra.”
"Đúng vậy, năm nay rất kì lạ, mảnh rừng kia khắp nơi đều là cây quả hạch, cũng đều là những quả sóc với sóc chuột có thể ăn, nhưng kì lạ là trong hốc cây lại không hề có quả nào, khiến chúng tôi phí hơn một tiếng đồng hồ mới móc được chưa đến nửa cân."
Có người lên tiếng chứng thực lời Tiền Tương Dương.