“Các đồng chí, mọi người im lặng một chút, nếu muốn biết chân tướng thì đừng nói chuyện, nếu không tôi chỉ có thể giải tán hiện trường.” Lúc Lý Hồng Nghĩa nói điều này đã chỉ huy dân quân nông trường cách ly Cao Diệp Phương, Vạn Lương, và những người coi như đương sự là Chu Kinh Quốc và quần chúng.
Bằng cách này, bọn họ là trung tâm của quần chúng.
“Anh tên là Vạn Lương?” Người nói miệng đầu tiên không phải là đặc phái viên công an Lý Hồng Nghĩa, mà là Cao Diệp Phương.
“Phương Phương, chúng ta đã quen thuộc như vậy, em cần gì giả vờ như không quen biết, sẽ làm người khác đau lòng.” Tuy rằng Vạn Lương không biết Cao Diệp Phương định nói gì, nếu anh ta tính toán đứng về phía Tần Thanh Mạn, thì nhất định muốn diễn xong vở kịch.
Hơn nữa đây cũng là một câu hai ý nghĩa.
Cao Diệp Phương nghe hiểu.
Cô ta giơ tay lên sờ sờ vị trí ngực mình, nở nụ cười, vết bớt là trời sinh ra đã có không thể xóa bỏ, cho nên cô ta sẽ không để Vạn Lương lấy cái này làm chứng cứ trước, nếu Vạn Lương nói ra trước, cô ta nói gì thì chắc chắn không ai tin.
Đây cũng là nguyên nhân Cao Diệp Phương, người hiểu rõ điểm này vì sao bất chấp tất cả.
Tần Thanh Mạn lạnh nhạt nhìn Cao Diệp Phương, cô đoán được Cao Diệp Phương định dùng cái gì để giải thích, nhưng vậy thì thế nào, cô không quan tâm, hơn nữa cô có rất nhiều cách để đối phó Cao Diệp Phương.
Cao Diệp Phương ở trước mặt cô nhảy nhót càng lợi hại, thì càng chứng minh người này chột dạ.
“Đồng chí Cao Diệp Phương, cô mới nói muốn báo án, báo án gì, chuyện gì đã xảy ra?” Lý Hồng Nghĩa làm đặc phái viên công an, nghe có người muốn báo án, vậy thì không thể làm bộ không nghe thấy.
“Đồng chí công an, tôi muốn báo án, buổi tối ngày hai mươi chín cuối năm Vạn Lương cường bạo tôi.” Cao Diệp Phương phản kích.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường yên tĩnh, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Cao Diệp Phương, không ai nghĩ rằng cô ta sẽ nói ra một câu như vậy.
Dan díu với người khác và cường bạo là hai việc khác nhau.
Nếu tội danh được chứng thực, Vạn Lương sẽ bị tử hình.
Đối mặt với báo án của Cao Diệp Phương, bất kể là Tần Thanh Mạn, hay là sắc mặt Vạn Lương đều rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được Cao Diệp Phương sẽ nói như vậy, hai người ai cũng không tỏ thái độ, cứ lẳng lặng nhìn Cao Diệp Phương như vậy.
Cũng đang chờ đợi.
Chờ Cao Diệp Phương nói hết lời.
Cao Diệp Phương nói chắc chắn không chỉ liên lụy đến Vạn Lương, nhất định muốn kéo cả Tần Thanh Mạn, cho nên cô ta nói tiếp: “Vạn Lương cường bạo tôi là do Tần Thanh Mạn sai khiến, bọn họ là quan hệ anh em họ.”
Mọi người vốn còn khiếp sợ nhìn Cao Diệp Phương, kết quả nghe được một câu này, mọi người lập tức cười nhạo châm chọc.
Toàn bộ nông trường không ai không biết quan hệ giữa Tần Thanh Mạn và Vạn Lương.
Hai người đúng là anh em họ, nhưng ân oán của hai người cũng rất sâu sắc, nếu không làm sao Vạn Lương có thể bị chuyển tới nơi làm việc như chuồng bò, hai vợ chồng Vạn Minh Tích là nhân viên quản lý căn tin trở thành nhân viên quét rác rửa chén.
Vì sao, đương nhiên là bởi vì người nhà họ Vạn làm điều xấu, làm hại Tần Thanh Mạn!
“Đồng chí Cao Diệp Phương, báo án phải có căn cứ, không thể mở miệng lung tung muốn nói thế nào thì nói thế đó, đó là báo án giả, báo án giả là phạm pháp, cũng phải gánh vác trách nhiệm pháp lý.” Lý Hồng Nghĩa một lúc lâu mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn.
Cao Diệp Phương không quan tâm ánh mắt quần chúng như thế nào, cũng không quan tâm Lý Hồng Nghĩa đối đãi với mình như thế nào, nói tiếp: “Tôi có căn cứ.”
Lý Hồng Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu nói đi.”
Anh ta cũng ở hiện trường khá lâu, có thể nói là nhận biết được Cao Diệp Phương không ít, trước mắt mà nói, anh ta không nhìn thấy người này nói câu nào là thật, thậm chí còn leo lên người cán bộ công xã.
Thật là…
“Người Tần Thanh Mạn gả là vị hôn phu của tôi, lúc trước thật sự tôi có một vị hôn phu, do trong nhà sắp đặt, đối phương cũng là người thủ đô, phụ huynh hai nhà chúng tôi có quen biết, quan hệ không tệ lắm.” Cao Diệp Phương lại ném thêm một quả bom nữa.
Lần này, mọi người có mặt tại hiện trường đều choáng váng.
Đây là cái gì với cái gì, việc này sao càng ngày càng buồn cười.
Từ lúc Cao Diệp Phương lôi Vệ Lăng vào Hoàng Uyển Thanh đã nhíu mày, cô ấy thiếu chút nữa nhịn không được phản bác, nhưng Tần Thanh Mạn ngăn cản cô ấy, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ càng tức giận nhìn Cao Diệp Phương.
Bây giờ cô ấy có nhận thức mới về sự vô liêm sỉ của Cao Diệp Phương.
“Cô nói cái gì, cô nói lại lần nữa?” Lý Hồng Nghĩa cho rằng tai của mình nghe nhầm, hỏi lại xác nhận với Cao Diệp Phương.