“Cho mình sờ, cho mình sờ với.” Rất nhiều đứa trẻ chưa từng chạm vào thỏ sống, không nhịn được vây quanh bên người Tam Mộc, vươn đôi bàn tay nhỏ bé tham lam của mình ra, trên mặt mọi người đều đỏ bừng vì hưng phấn.
Không uổng công bọn họ chạy xa như vậy, quả thực đã bắt được con mồi.
“Đừng giành nữa, Tam Mộc, đừng thả lỏng, đừng để con thỏ chạy mất, đợi anh, anh đi tìm vỏ cây có thể trói con thỏ lại.” Khương Hạo đuổi đến trước tiên, nhanh chóng nhắc nhở đám trẻ đang hào hứng một câu.
“Em biết rồi, mọi người đừng giành nữa. Lát nữa trói con thỏ lại rồi hẵng sờ.”
Tam Mộc dùng sức nặng của mình đè chặt con thỏ, không dám thả lỏng chút nào.
“Mũm Mỉm, đi bắt thêm vài con thỏ đi.”
Sở Sở ôm chặt sói con rồi đặt sói con xuống mặt đất.
Giọng nói của cậu vừa vang lên, hiện trường đã lập tức trở lại yên tĩnh, mọi người đều biết sói dựa vào thính giác của mình để săn mồi.
Đối mặt với vô số cặp mắt háo hức sáng ngời, sói con ưỡn ngực đi trên mặt tuyết, đôi mắt tròn xoe đầy kiêu hãnh, lúc này có đôi chút phong thái của bố mình, Tiểu Hắc.
“Mũm Mỉm, đi bắt thỏ đi.”
Sở Sở vươn bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng đẩy vào cái mông mũm mĩm của sói con, khi cậu đẩy cái mông nhỏ đó, có cảm giác toàn thịt là thị, chắc khỏe đàn hồi, khiến người ta cảm giác rõ ràng còn hơn cả khi chạm vào con thỏ tuyết.
Một con thỏ hoàn toàn không đủ để nhiều người như vậy ăn, nhất định còn phải săn thêm mấy con mồi khác nữa.
Sói con không nghe hiểu tiếng người, nhưng từ nhỏ nó đã lớn lên cùng Sở Sở, hai bên ăn chung ngủ chung, đã sớm ăn ý.
Bị Sở Sở đẩy ra, sói con nghiêng đầu nhìn con thỏ bị đám người Tam Mộc, lập tức hiểu ra.
Sau khi hiểu ra, nó quay lại nhìn xung quanh.
Chỗ này là một thung lũng nhỏ, chung quanh không có nhiều cây cối, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một ít cành cây ló ra từ dưới tuyết, có lẽ là tuyết đang dần tan theo chuyển mùa.
Đám cỏ khô bị tuyết đè cũng dần lộ ra.
Con sói con trừng to đôi mắt quan sát bốn phía, đôi tai cũng nhẹ nhàng lay động.
Lay động rất nhẹ nhưng lay động rất lâu.
Sau đó sói con lại một lần nữa biến mất.
Lần này mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Lê Tinh và Đại Dương đi theo sau lưng sói con.
Trong hai người một người đã trưởng thành, một người là thanh niên choai choai, chân dài, khỏe mạnh, chạy rất nhanh, khi bọn họ nhìn thấy hình bóng sói con, đều vô cùng kinh ngạc.
Một con hươu con ngu ngốc.
Con hươu con ngu ngốc này tuy không lớn, nhưng dù không lớn, trọng lượng của nó cũng lớn hơn nhiều so với con sói con, vì thế, con sói con không thể hạ gục con mồi mà chỉ nhảy lên cắn thật mạnh vào cổ con hươu con.
Con hươu kinh hãi, ngay lập tức hoảng loạn đâm đầu chạy.
Cũng may trọng lượng của sói con cũng không nhẹ, vậy mà đã ảnh hưởng đến tốc độ chạy của con hươu ngốc nghếch, điều này tạo cơ hội cho Lê Tinh và Đại Dương chạy theo, hai người trực tiếp lao tới.
Một người trưởng thành, một cậu thiếu niên choai choai, lại thêm một con sói con, con hươu ngốc nghếch lập tức bị đánh ngã xuống mặt đất.
“Oa, Mũm Mỉm thật lợi hại!”
Những đứa trẻ khác cũng chạy theo tới nơi, mọi người đều reo hò phấn khích khi thấy cảnh này.
Con hươu con ngốc nghếch còn chưa trưởng thành, cân nặng chưa tới năm mươi sáu mươi cân như một con hươu trưởng thành, nhưng nếu lột da, loại bỏ nội tạng thì cũng có thể lấy được hơn ba mươi cân thịt, nhiều thịt như vậy, cộng thêm một con thỏ tuyết, là đủ cho nhóm người có mặt ở đây.
Khuôn mặt Lê Tinh đỏ bừng hưng phấn, hai tay anh ấy siết chặt cổ con hươu ngốc nghếch, thời gian trôi qua, con hươu ngốc nghếch cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.
"Phù, phù"
Con hươu ngốc nghếch chết, cả đám người nhịn không được mà thở phào một hơi.
Vừa rồi tất cả mọi người đều rất căng thẳng và kích động, đặc biệt là mấy người đang trấn áp con hươu ngốc nghếch, bọn họ vừa mới dùng hết sức lực để giết chết con hươu ngốc nghếch này.
"Đưa về nhà à?"
Lê Tinh và tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Sở.
Tất cả con mồi đều là sói con bắt được, có thể nói chỉ có Sở Sở mới có quyền phân phối con mồi, nếu Sở Sở muốn đưa con mồi về nhà, hôm nay mọi người chắc chắn không ăn thịt được, nhưng cũng sẽ không có ai phàn nàn.
Bởi vì đây vốn là quy định săn bắn ở nơi này.
Khả năng cao nhất là nhà họ Tần sẽ giao nộp một nửa số con mồi cho đồn, sau đó mỗi nhà sẽ được chia phần.
Con mồi quá ít, trong thôn lại có quá nhiều người, bình quân một nhà đại khái chỉ được một miếng thịt.