“Ừng ực...”
Cùng với tiếng bụng sôi ùng ục, còn có tiếng nuốt nước bọt nho nhỏ, đây là lần đầu tiên bọn trẻ nhìn thấy nhiều thịt nướng như vậy, cũng là lần đầu tiên chúng được ăn nhiều thịt như vậy.
“Sao Khương Hạo vẫn chưa trở về vậy? Thịt sắp nướng xong rồi.”
Lê Tinh đói đến mức ngực đã áp vào lưng, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu không phải đang đợi người, mấy xiên thịt nhỏ thực chất đã nướng gần chín, đã có thể trực tiếp cho vào miệng ăn được rồi, chỉ là không có muối nên khi ăn có thể không có hương vị gì, mất đi vị ngon linh hồn của thịt.
“Tới rồi, tới rồi, anh Khương Hạo đã trở về rồi.”
Tam Mộc vẫn sớm đứng bên cạnh đống lửa, nhìn về hướng đồn Kháo Sơn, vừa nhìn thấy bóng dáng của Khương Hạo xuất hiện, cậu bé lập tức vui mừng nhảy cẫng lên.
Cuối cùng đã có thể ăn thịt rồi!
Ánh mắt mọi người khó khăn chuyển từ món thịt nướng sang phía Khương Hạo.
“Sao mọi người đều nhìn tôi như vậy? Tôi đã chạy cũng rất nhanh rồi, mọi người yên tâm, tôi đã thông báo cho từng nhà rồi, bảo đảm mọi người về nhà sẽ không bị đánh. À đúng rồi, tôi cũng tìm lý do thích hợp.” Khương Hạo không thèm lau mồ hôi trên trán, vừa giải thích vừa vội vàng móc ra một ít muối trong túi áo.
Lần này có thể nói anh ấy đã lấy đi không ít muối trong nhà, về nhà có lẽ sẽ bị ăn một trận đòn.
Nhưng vì được ăn thịt, tất cả đều đáng giá.
“Muối, mau rắc muối lên, từ từ thôi, đừng lãng phí. Tôi đã trộm gần hết muối trong nhà, ăn thịt xong trở về chắc chắn sẽ bị đánh.” Khương Hạo đưa muối cho Lê Tinh, nhịn không được nhắc nhở một tiếng.
“Khương Hạo, anh yên tâm, trở về em sẽ trả lại phần muối của em cho anh.”
Lê Tinh rất hào phóng giúp đỡ Khương Hạo.
“Anh Khương Hạo, em cũng lấy muối cho anh..” Sở Sở nhìn Khương Hạo, cười đến híp mắt lại, cậu biết mấy người lớn Khương Hạo sao lại luôn đi theo phía sau bọn họ, là vì để bảo vệ đám trẻ con bọn họ.
“Em cũng sẽ cho, em cũng sẽ cho.”
Những chuyện như thế nào tuyệt đối không thể thiếu Tam Mộc.
“Được rồi, mọi người không cần cho anh đâu, chỉ cần một người bị đánh đòn là được rồi, mấy đứa còn định giúp anh để cùng bị đánh sao?” Khương Hạo cười lớn, đồng thời cầm một xiên thịt nướng đã được rắc muối Sở Sở đưa, trực tiếp bỏ vào miệng, anh ấy sắp đói chết rồi.
Thịt rắc muối chắc chắn ăn ngon hơn thịt không rắc muối.
Mọi người nóng lòng cầm lấy miếng thịt được chia cho, không kịp chờ đợi cắn một miếng từng khuôn mặt đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Ăn ngon quá!
Thịt được nướng cho đến nóng hổi, giòn tan, thơm lừng.
“Ngao.”
Trong lúc mọi người đang ăn thịt, sói con đã tỉnh dậy từ lâu không chịu nằm yên, dùng sức kéo ống quần của Sở Sở, tại sao mọi người đều có thịt ăn, còn nó lại không có, thật không công bằng, thịt là do nó bắt được mà!
“Ồ, không cho Mũm Mỉm ăn thịt sao?”
Mọi người đều là miệng đầy mỡ, cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn ngon, nhìn về phía con sói con.
“Anh có giữ lại, nhưng răng nhóc chưa cắn được.” Sở Sở lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, trước lúc sói con tỉnh dậy cậu đã cho sói con ăn thịt, kết quả là thịt không phải là thịt băm, sói con nhai một lúc lâu cũng chỉ nuốt được một miếng nhỏ, lúc này mới bắt đầu náo động.
“Vậy làm sao bây giờ? Cho nó ăn thịt chín được không?”
Tam Mộc hào phóng đưa xiên thịt trong tay mình về phía sói con.
Hôm nay bọn họ sở dĩ có thể ăn thịt chính là nhờ sói con, bọn họ không thể đắc tội sói con thợ săn lợi hại này được, sau này mọi người sẽ khó có thể được ăn thịt nữa.
Có Tam Mộc là người đầu tiên làm mẫu, những người khác cũng đưa xiên thịt của mình cho sói con, suy nghĩ của họ cũng giống như Tam Mộc.
Tất cả bọn họ đều hy vọng sau này lại có thể ăn thịt con mồi mà sói con bắt được.
Kết quả là con sói con đối mặt với mấy xiên thịt đưa ra thì khịt mũi coi thường, thậm chí còn khinh thường quay người lại, chĩa mông vào đám người Tam Mộc.
“Sao vậy? Nó không ăn thịt nấu chín à?”
Lê Tinh nghi ngờ hỏi Sở Sở, anh ấy có còn nhớ con sói con là một con sói không.
“Không phải, là bởi vì Mũm Mỉm không ăn đồ ăn do người ngoài đưa cho.” Sở Sở nhìn thấy sói con kéo ống quần của mình kịch liệt, biết có lẽ là sói con quá đói bụng, không còn cách nào khác, đành phải xé thịt trên tay mình thành từng miếng nhỏ, đút cho sói con ăn.
Quả nhiên sói con chịu ăn thịt Sở Sở đút cho nó, nhưng là thịt nướng không muối.
“Tôi nghe nói những động vật nhận ra và bảo vệ chủ nhân, sẽ không bao giờ ăn thức ăn do người ngoài cho.”
Nhìn Sở Chu và sói con giao tiếp với nhau, Tam Mộc vừa ăn thịt xiên vừa nói một câu.