Người lớn khác với trẻ con, nhìn rõ ràng trang phục của Hồng vệ binh có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai sợ hãi chút nào, cho dù là gia đình Tần Lỗi, hay anh em nhà họ Tần ở bên cạnh, hay thậm chí là gia đình Khương Lâm Sơn. Tất cả đều mang theo dụng cụ lao ra khỏi nhà, chạy thẳng đến nhà Tần Thanh Man.
Càng có nhiều người tham gia, động tĩnh sẽ càng lớn.
Một nhà ảnh hưởng đến một nhà khác, chỉ trong vòng mấy phút, gia đình Tần Thanh Man đã bị toàn bộ người của đồn Kháo Sơn cầm đủ loại vũ khí bao vây.
Dân binh cũng cầm súng chạy tới.
Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi xảy ra sự việc liên quan đến phần tử đặc vụ địch, vì không có gì bất thường nên quân nhân phòng thủ của sở chỉ huy sư đoàn đã rút lui từ nửa tháng trước, toàn bộ đồn Kháo Sơn đã trở lại bình yên.
Kết quả sự bình yên này chỉ kéo dài được nửa tháng, sau đó lại ồn ào trở lại.
“Các người là ai? Tại sao lại tự tiện đột nhập vào đồn Kháo Sơn của chúng tôi mà không được phép? Có còn kỷ luật tổ chức gì không?”
Hai người Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương đều không có mặt ở đây, người ra mặt là Lý Dương, đội trưởng sản xuất của đồn.
Lý Dương hơn ba mươi tuổi, chính là độ tuổi sung mãn nhất.
Trước khi anh ấy ra mặt, nhóm người Sở Sở đã lao vào trong sân, hung hăng đẩy ngã mấy người lớn xuống dưới chân, nếu không phải mấy tên Hồng vệ binh cầm súng từ trong nhà lao ra thì có lẽ hai bên lúc này không phải đang giằng co, mà là đang chiến đấu rất ác liệt.
“Các người là ai, tại sao xông vào nhà tôi, tại sao lại lục soát nhà tôi?”
Có người đông thế mạnh, Sở Sở cũng không sợ mấy người cầm súng này, cậu đứng trước mặt mọi người, bắt đầu hung hăng chất vấn, ôm con sói con đang không ngừng giãy dụa trong lòng.
Theo lời cậu nói, trong sân vang lên rất nhiều tiếng rên la.
Vừa rồi sói con xông vào đã cho mấy người này mỗi người một móng vuốt, lần này nó không cảm nhận được nguy cơ nên không cào vào mắt mà cào vào cổ chân.
Chỉ một chút này thôi cũng đủ để những kẻ tự tiện xông vào không được thoải mái.
Đối mặt với kẻ địch, sói con hoàn toàn không thu lại chút móng vuốt nào, móng vuốt sắc nhọn trực tiếp cào vào cổ chân của những người này, cào ra vết thương rất sâu, có thể nói là có thể mơ hồ nhìn thấy xương, điều này cho thấy sói con đang tức giận đến mức nào.
Động vào ổ của nó, chính là đang muốn chết!
Chính vì hành động của sói con đã làm kinh động đến Triệu Tài đang ở trong nhà.
Triệu Tài đem người vội vàng chạy đến đồn Kháo Sơn, ngay từ khi nhận được tin Triệu
Thiên Thành bị bắt, ông ta đã biết có người muốn động vào mình, động vào Triệu Thiên Thành chẳng qua chỉ là đánh rắn động cỏ.
Một hình thức ném đá dò đường.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Tài biết mình nhất định phải đánh cược một phen.
Chỉ có đánh cược mới có thể nhìn thấy ánh bình minh của chiến thắng, cho nên ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chia những người trung thành với mình thành từng nhóm nhỏ, lén ra khỏi Ủy ban Cách mạng huyện.
Triệu Tài biết Cục công an huyện nhất định đang chú ý đến động tĩnh của Ủy ban Cách mạng huyện nên rất cẩn thận, cuối cùng đã lén lút đi đến đồn Kháo Sơn.
Bởi vì không dám gióng trống khua chiêng đến đây nên bọn họ mất khá nhiều thời gian.
Bọn họ cũng chỉ tới nhà Tần Thanh Man trước Sở Sở về nhà mấy phút.
Triệu Tài có thể tìm được chính xác nhà của Trần Thanh Man, nhờ vào công việc ông ta đã làm trước đó, ngay từ khi ông ta liên minh với Cao Diệp Phương, Tần Thanh Man đã lọt vào tầm ngắm của ông ta, ông ta đã có sự đề phòng với Tần Thanh Man và Vệ Lăng.
Cho nên ông ta đã sớm dò ra vị trí cụ thể của nhà họ Tần nên lần này vào làng Kháo Sơn mới không gây kinh động cho bất kỳ ai.
Trong nhà Tần Thanh Man không có ai cả, Triệu Tài chỉ huy người lục soát nhà Tần càng dễ dàng hơn.
Kết quả là còn chưa điều tra ra kết quả đã có người tới, không chỉ có người tới, mà đối phương trong nháy mắt đã giải quyết năm người ông ta mang tới ở trong sân, Triệu Tài sửng sốt, kinh ngạc tới mức vội vàng dẫn người ra khỏi phòng khách nhà họ Tần.
Sau đó ông ấy đối mặt với Sở Sở đang vô cùng phẫn nộ.
Sở Sở không biết Triệu Tài, nhưng Triệu Tài đoán được thằng bé này là em trai của Tần Thanh Man, lập tức chuẩn bị bắt giữ.
Kết quả chắc chắn là không bắt được người.
Sở Sở không chỉ mang theo một đám trẻ con, còn có mấy thiếu niên và năm người lớn, đều là những người trẻ tuổi có thể lực và thể chất tốt, bên phía Triệu Tài chỉ còn mười mấy người không thể ngay lập tức khống chế cục diện được.
Cuối cùng, bọn họ bị đám người đồn Kháo sơn chạy đến bao vây lại ở nhà Tần gia.
Đối mặt với rất nhiều người đồn Kháo Sơn cầm trên tay đủ loại vũ khí, Triệu Tài dù có muốn không gây ồn ào cũng không thể không gây ồn ào được nữa.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, người bên phía ông ta chỉ có thể rút súng ra.
Sau đó lập tức tạo thành thế giằng co.
Đối mặt với câu hỏi đầy phẫn nộ của Sở Sở, các bắp thịt trên mặt Triệu Tài co giật mạnh mẽ, bọn họ đã mặc quần áo rõ ràng như vậy, vậy mà lại có người còn hỏi bọn họ đang làm gì, đây là khinh thưởng ủy ban cách mạng huyện của bọn họ tới mức nào.
Triệu Tài tin rằng một đám trẻ con có thể không nhận ra họ dựa trên quần áo, nhưng người lớn ở đồng Kháo Sơn chắc chắn sẽ nhận ra.
Rõ ràng đã nhận ra nhưng lại giả vờ như không biết, đúng là một đám người...
Triệu Tài tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, nhưng ông ta nhất định phải bình tĩnh, nếu không hôm nay ông ta có thể bị lật thuyền trong mương.
Cuối cùng Triệu tài kìm nén sự bất mãn, ngay lập tức tiết lộ thân phận của mình.