Người ngã xuống không phải là Sở Sở, cũng không phải người nào trong đồn Kháo Sơn mà là người đứng xung quanh Triệu Tài.
Chỉ là người cầm súng nhắm vào Sở Sở đã bị đạn bắn trúng cánh tay cầm súng, xương cốt vỡ nát không thể cầm súng nổi nữa nên mọi người mới ngã lăn xuống đất không ngừng kêu rên.
Giống như những người bị sói con đánh ngã, lúc này mấy người họ đã mấy khả năng chiến đấu.
“Đô Đô.”
Sở Sở chưa kịp nhìn xem ai cứu mình đã vội vàng đưa mắt tìm kiếm sói con xung quanh.
“Á…”
Một tiếng la thất thanh vang lên, không phải là Triệu Tài nhưng cũng thê thảm chẳng khác gì Triệu Tài ban nãy.
Sói con đã có thể phối hợp với Tần Thanh Man cùng bắt kẻ xấu, không dễ bị đạn bắn trúng, dù tiếng súng trước đó nhắm vào người đồn Kháo Sơn nhưng không làm sói con bị thương.
Đừng nói là làm sói con bị thương, phát súng đó còn chẳng đụng vào được cọng lông của sói con.
Sói con lợi dụng tốc độ nhanh để tránh né viên đạn, nhân cơ hội đó tấn công Triệu Tài, chỉ là ông ta luôn cảnh giác, đúng lúc kéo người bên cạnh ra bảo vệ phía trước nên ông ta mới không bị thương.
Triệu Tài không bị thương, nhưng lúc này sắc mặt ông ta còn khó coi hơn cả những người bị thương nữa.
Vì sói con làm thật.
Trước đó sói con tấn công người trong sân chỉ cào mắt cá chân, nhưng từ khi đám người này dám nổ súng với Sở Sở, nó không nể nang gì nữa, ban nãy cào thẳng vào mắt Triệu Tài.
Triệu Tài lùn hơn những người ông ta dẫn đến bảo vệ mình nên cái móng vốn phải cào trúng mắt ông ta lại cào đúng vào cổ tên xui xẻo.
May mà không cào trúng động mạch, nếu không sẽ chảy rất nhiều máu.
Nhưng vì cú tát này của sói con mà cổ của tên xui xẻo có một vết thương khá to, nếu không cứu chữa kịp thời thì chẳng bao lâu nữa sẽ mất mạng.
Lúc này sói con không chỉ nhằm vào Triệu Tài và đám người đi theo ông ta mà còn làm Hoàng Hải Quân vừa nổ súng phải kinh ngạc.
Hôm nay Hoàng Hải Quân vừa mới đến Bạch Thành.
Vừa xuống tàu lửa, anh ấy đã đến đồn Kháo Sơn ngay.
Hoàng Uyển Thanh đã xa gia đình một thời gian, trong thời gian đó xảy ra nhiều chuyện thế nên không trả lời một bức thư nào mà gia đình gửi tới, nhà họ Hoàng lo lắng không thôi nên tận dụng mọi quan hệ điều tra lúc Hoàng Uyển Thanh ở nông trường Hồng Kỳ.
Người nhà họ Hoàng không ngây thơ như Hoàng Uyển Thanh, qua những tin tức tìm hiểu được, bọn họ lập tức nhận ra điều khác thường, lo Hoàng Uyển Thanh xảy ra chuyện ở nông trường nên Hoàng Hải Quân lập tức sắp xếp bàn giao công việc của mình rồi vội vàng chạy tới đồn Kháo Sơn.
Lúc anh ấy chạy đến đồn Kháo Sơn, vừa mới vào đồn chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng súng.
Hoàng Hải Quân vô thức giương súng ngắm về vị trí có tiếng súng vang, vừa đuổi đến nơi đã thấy mấy người giương súng định bắn về phía một đứa bé, anh ấy nổ súng ngay không chút do dự.
Dù chân tướng câu chuyện có như thế nào thì một đám người chĩa súng vào một đứa bé tay trói gà không chặt là phạm pháp.
Thế nên Hoàng Hải Quân mới nổ súng không hề chần chừ.
Dù đám người nọ có mặc đồ hồng vệ binh cũng không làm anh ấy chần chừ chút nào, cũng may mà anh ấy đã nổ súng, nếu không chắc chắn đứa bé đó sẽ bị bắn chết, nếu như cậu bé chết thì chuyện hôm nay sẽ trở thành chuyện gây chấn động cả nước.
Trước khi Hoàng Hải Quân đến đồn Kháo Sơn tìm Hoàng Uyển Thanh, anh ấy cũng đã điều tra được quan hệ một nhà của Hoàng Uyển Thanh và Tần Thanh Man.
Đương nhiên trong tài liệu cũng có tin tức của Sở Sở.
Hôm nay Sở Sở mà xảy ra chuyện, Hoàng Hải Quân biết chắc Vệ Lăng sẽ không bỏ qua.
Dù Hoàng Hải Quân không quen biết Vệ Lăng nhưng anh ấy tin khả năng và sự phẫn nộ của một người lính.
Vì Vệ Lăng là một người lính canh giữ ở biên cương.
Nếu không xử lý tốt thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến những người lính đang canh giữ biên cương, có lẽ hồng vệ binh chẳng sợ một người lính, nhưng nếu đó là hàng nghìn, hàng vạn người lính thì đừng nói là hồng vệ binh mà ngay cả những người làm trò nhảy nhót ở thủ đô cũng không chịu nổi.
“Đô Đô…”
Lúc Hoàng Hải Quân bước vào sân nhà họ Tần, Sở Sở lập tức ôm lấy sói con.
Lần này sói con làm người ta bị thương khác hẳn, dù Sở Sở còn nhỏ cũng biết người bị thương không phải kẻ địch, không thể làm người ta chết thật nên cậu cản sói con lại ngay.
Cậu vẫn nhớ câu tự giới thiệu của Triệu Tài.
Sói con thấy Triệu Tài tránh né móng vuốt của mình lại định tấn công lần nữa, nó là sói, là một loài động vật, không hiểu những điều phức tạp của thế giới loài người, nó chỉ cảm nhận được sát khí của Triệu Tài với Sở Sở.
Đối với động vật, có sát khí là kẻ địch.
May mà Sở Sở cản kịp, nếu không sói con sẽ cào móng vuốt vào Triệu Tài ngay.
Mọi người thấy Sở Sở ôm sói con không cho nó làm người bị thương nữa, dù là Triệu Tài hay người ở đồn Kháo Sơn đều thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy mọi người hoảng hốt vì sự hung hăng của sói con.
Nhất là Lý Dương, anh ấy thấy người trong sân ôm cổ không ngừng run rẩy thì hoảng loạn không thôi.
Làm người bị thương rồi.
Làm người ủy ban cách mạng cấp huyện bị thương là chuyện lớn bằng trời đó.