Tiền Tương Dương ngồi ở bên cạnh cũng hết sức xúc động.
Thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ đến kế sách này của Tần Thanh Man, để có thể bảo vệ được đồn Kháo Sơn một cách triệt để, bọn họ đã tiêu hao rất nhiều tinh thần và sức lực, từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thay đổi hoàn toàn cả Bạch Thành.
“Nhưng mà Thanh Man, có thể khống chế được Chu Kinh Quốc không?”
Tiền Tương Dương nói ra lo lắng của mình.
“Chủ nhiệm, chú yên tâm, Chu Kinh Quốc là người vô cùng thức thời, ông ta không chỉ sợ chết mà còn sợ việc nữa, để ông ta ngồi vào cái ghế bí thư Ủy ban cách mạng cấp huyện này là không thể thích hợp hơn.” Tần Thanh Man vẫn rất chắc chắn rằng mình có thể khống chế được Chu Kinh Quốc.
“Thanh Man, vị trí bí thư Ủy ban cách mạng cấp huyện này cũng không phải chúng ta muốn cho ai ngồi thì cho người đó ngồi được, chuyện này phải do cấp trên phụ trách trực tiếp quyết định mà vốn dĩ chúng ta không có người ở bên trên.”
Lời nói của Tiền Tương Dương làm Trịnh An Quốc tỉnh táo lại.
“Chú, chúng ta không quen biết ai nhưng Triệu Tài có mà.” Tần Thanh Man nở nụ cười.
“Ý cháu là...” Trịnh An Quốc hiểu ý của Tần Thanh Man, bởi vì thật sự quá bất ngờ và kinh ngạc nên đôi mắt ông ấy mở to hơn mấy phần.
Tiền Tương Dương cũng là lãnh đạo công xã, ngoài năng lực công tác mạnh ra thì cũng rất nhạy bén, nghe là hiểu ngay, ông ấy kích động, lập tức đứng dậy, bước mấy bước trong phòng khách nhà họ Tần: “Nếu như có thể thành công thì dân chúng Bạch Thành chúng ta có thể sống một cuộc sống ngày càng thoải mái rồi.”
“Đúng, không chỉ dân chúng Bạch Thành chúng ta có thể sống một cuộc sống thoải mái mà thậm chí cả thanh niên trí thức xuống nông thôn và cả những người bị điều xuống cơ sở rèn luyện...” Trịnh An Quốc không nói rõ nhưng tất cả mọi người đều biết những người bị điều xuống cơ sở rèn luyện là những ai.
Rất nhiều người trong số đó không chỉ là rường cột của quốc gia mà còn là phần tử trí thức hàng đầu, nếu có thể được bảo toàn ở Bạch Thành thì chính là bảo toàn một phần mầm móng quật khởi cho quốc gia sau này.
“Phải đảm bảo Chu Kinh Quốc trở thành lãnh đạo Ủy ban cách mạng huyện Bạch Thành.”
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương không phải người ích kỷ, những người có tầm vóc lớn như bọn họ không để tâm việc ở dưới quyền của Chu Kinh Quốc.
“Thanh Man, cháu cứ làm thế đi, bọn chú sẽ bàn bạc chuyện này với đồng chí Phương Minh Kiệt, bí thư công xã, bọn chú nhất định sẽ gắng hết sức ủng hộ cháu.” Trịnh An Quốc nghiêm túc tỏ thái độ với Tần Thanh Man, cũng đại biểu cho việc sẽ toàn lực ủng hộ cô.
Tiền Tương Dương đứng bên cạnh Trịnh An Quốc, bọn họ vẫn luôn đoàn kết nhất trí.
“Bí thư, chủ nhiệm, các chú không trách cháu có ý nghĩ viển vông là tốt rồi.”
Lúc này cuối cùng Tần Thanh Man mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Man, thứ bọn chú thiếu chính là loại ý nghĩ viển vông này của cháu đấy, các cháu nghỉ ngơi sớm đi, bọn chú đi về trước, có việc thì lập tức báo cho bọn chú biết.” Sau khi hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn, hai người Trịnh An Quốc cũng không trì hoãn thời gian của Tần Thanh Man nữa mà lựa chọn rời đi.
“Chú Trịnh, chú Tiền, cháu tiễn hai chú.”
Lần này Tần Thanh Mạn mặc áo bông vào, tự mình tiễn Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương ra khỏi cửa.
Sau khi tiễn hai người xong, cô vừa mới bước vào cửa phòng khách thì lập tức được Hoàng Hải Quân chào theo nghi thức quân đội một cách nghiêm túc.
“Thanh Man, em là một người rất giỏi, anh thay mặt cho những người khác cảm ơn em, ngày mai anh quay về, bọn anh sẽ phối hợp với hành động của em từ thủ đô, sẽ làm hậu thuẫn kiên cường nhất cho em.”
Hoàng Hải Quân vừa tới, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với Hoàng Uyển Thanh nhưng sau khi biết kế hoạch của Tần Thanh Man, anh ấy lại bị chấn động.
Cũng bị cảm động.
Anh ấy biết chỉ cần có thể khống chế được phong trào ở Bạch Thành là có thể bảo vệ được nhiều người hơn nữa, những đồng chí bị phong trào hãm hại ở thủ đô hoàn toàn có thể được đưa đến Bạch Thành.
Bạch Thành có Tần Thanh Man, Vệ Lăng, nhất định có thể bảo vệ tốt những người này.