Tần Thanh Man nghe thấy lời nói của Hoàng Hải Quân, cũng biết Hoàng Hải Quân có ý gì, tuy rằng không thể bảo vệ ai, nhưng cô tin ở Bạch Thành nơi này, chỉ cần Chu Kinh Quốc trở thành lãnh đạo Ủy ban cách mạng cấp huyện, phong trào ở Bạch Thành nhất định sẽ không đáng sợ như vậy.
"Anh Hoàng, sao anh không ở lại thêm vài ngày nữa?"
Tần Thanh Man hỏi Hoàng Hải Quân.
"Không được." Hoàng Hải Quân nói xong, liếc nhìn Hoàng Uyển Thanh bên cạnh, thái độ kiên quyết nói: "Có các em chăm sóc Uyển Thanh, anh và người nhà rất yên tâm, bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Anh."
Hoàng Uyển Thanh không nỡ rời xa Hoàng Hải Quân.
Mặc dù Bạch Thành cách thủ đô không xa, nhưng với tình hình hiện tại, muốn đi xa vẫn rất khó khăn, cần phải lấy được các loại chứng nhận tại địa phương, lấy cô ấy làm ví dụ.
Cô ấy là một thanh niên tri thức, hai năm đầu chỉ cần nhân khẩu trong gia đình không giảm, thì cô ấy sẽ không được nghỉ phép, về nhà thăm gia đình.
Người nhà bọn họ cũng không phải muốn ra ngoài thì có thể ra ngoài, lần này Hoàng Hải Quân đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, Hoàng Uyển Thanh nhớ lại mấy hôm nay sống chung cùng Hoàng Hải Quân, mũi cô ấy đột nhiên chua xót.
Mắt dần trở nên ẩm ướt.
"Anh còn chưa đi, em khóc cái gì? Lớn như vậy rồi, cũng không để người khác yên tâm, em đừng khóc, trở về anh bảo chị dâu em gửi quần áo và đồ ăn cho em, đều là những món hồi nhỏ em thích."
Hoàng Hải Quân thấy em gái mình khóc, trong lòng cũng không nỡ.
Nhưng anh ấy biết, mưu tính của Tần Thanh Man quan trọng hơn, bởi vì nếu mọi việc được hoạch định tốt, không chỉ có lợi cho một hai người, mà là việc lớn, việc quan trọng.
“Anh, anh không thể ở lại thêm một ngày trước khi đi sao?”
Hoàng Uyển Thanh không có sự nhạy cảm chính trị như Tần Thanh Man và Hoàng Hải Quân, không nhìn ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vì không muốn rời xa Hoàng Hải Quân nên cô ấy rất muốn Hoàng Hải Quân ở lại thêm một đêm nữa, cô ấy còn rất nhiều lời chưa nói cùng Hoàng Hải Quân.
Cô ấy vẫn chưa biết tại sao lần trước Hoàng Hải Quân đến Bạch Thành rồi lại quay trở về.
Trong thư chỉ nói đơn giản là có chuyện đã xảy ra, nhưng là chuyện gì, có quan trọng không, hay là có ai trong nhà xảy ra chuyện.
"Uyển Thanh, ngày mai anh phải đi. Triệu Tài không phải người bình thường, ông ta không chỉ ăn sâu bén rễ ở huyện Bạch Thành, ở tỉnh, thậm chí ở thủ đô ông ta cũng có quan hệ. Anh phải nhanh chóng trở về, cắt đứt mạng lưới quan hệ của ông ta càng sớm càng tốt."
Hoàng Hải Quân biết Hoàng Uyển Thanh không hiểu, nhưng vẫn sẵn lòng giải thích.
“Uyển Thanh, có một số chuyện không thể nói bằng thư hay điện báo được, cho nên anh phải đi. Nếu không phải hôm nay trời đã khuya, không có xe, anh còn muốn đi ngay trong đêm." Đây cũng là sự kiên trì cuối cùng của Hoàng Hải Quân.
Tối nay ở lại, là muốn dành nhiều thời gian hơn cho Hoàng Uyển Thanh.
"Anh, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?" Lúc nói những lời này, Hoàng Uyển Thanh nhìn về phía Tần Thanh Man ở bên cạnh.
Lúc này Tần Thanh Man không cởi áo bông, vẫn đứng trước cửa đại sảnh, trên tay còn cầm đèn pin, đây là định đưa Hoàng Hải Quân đến thẳng điểm thanh niên trí thức.
"Uyển Thanh, anh của em nói đúng, anh ấy phải mau chóng rời đi. Thứ chúng ta đang đối mặt không chỉ là 'Triệu Tài', con đường chúng ta vạch ra không dễ đi." Cuối cùng Tần Thanh Man giải thích với Hoàng Uyển Thanh.
"Em. . . Em biết."
Hoàng Uyển Thanh vội vàng cúi đầu, dùng bả vai dụi mắt, lau đi những giọt nước mắt chưa kịp chảy ra.
“Em đi lấy chăn nệm.” Nói xong đi vào căn phòng phía đông.
Ngay từ khi biết Hoàng Hải Quân sẽ đến, bọn họ đã sớm chuẩn bị, chăn gối cũng đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần mang đến điểm thanh niên trí thức là được.
Nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh buồn lại hiểu chuyện, Tần Thanh Man và Hoàng Hải Quân cũng không lên tiếng khuyên, hai người rất ăn ý làm như không nhìn thấy động tác vừa lau nước mắt của Hoàng Uyển Thanh.
Người thì nhất định phải lớn.
Dù không muốn lớn, cũng bị hoàn cảnh ép phải lớn, ai cũng phải trải qua quá trình trưởng thành.
"Anh Hoàng, nhà nhỏ, ở không được, em và Uyển Thanh biết anh sẽ đến, nên đã dọn dẹp điểm thanh niên trí thức trong thôn từ trước, chưa có ai ở điểm thanh niên trí thức cả, nhưng thường xuyên có người quét dọn, lát nữa anh cầm chăn đệm qua, ở lại một đêm cũng không thành vấn đề."
Tần Thanh Man giải thích cho Hoàng Hải Quân sự bất tiện ở nhà.
Hoàng Hải Quân vội vàng gật đầu: "Thanh Man, điểm thanh niên trí thức rất tốt, anh sẽ qua điểm thanh niên trí thức ở, buổi tối còn có thể nói chuyện nhiều hơn với Uyển Thanh." Thực ra anh ấy cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Hoàng Uyển Thanh, chỉ là ở nhà họ Tần anh ấy chưa tìm được cơ hội thích hợp, lúc này nghe Tần Thanh Man giải thích như vậy, lập tức đồng ý.
"Anh Hoàng, sau khi trở về Bắc Kinh có chuyện gì thì có thể gọi điện cho xã Hồng Kỳ của bọn em. Em là cán bộ xã, có thể nhận cuộc gọi của anh trong thời gian sớm nhất."
Trước đó Tần Thanh Man để Vệ Lăng nhận Hoàng Uyển Thanh là em gái, là có ý định qua lại thân thiết với nhà họ Hoàng, hôm nay thấy Hoàng Hải Quân cũng có ý này, lúc này mới nói thẳng.
Đôi khi các mạng giao thiệp thực ra do chính mình tạo ra.